Chương 12: Chấp Thuận

Đào rụng rời tay chân, cuống cuồng hỏi Liễu:

– Bao giờ hở chị Liễu? Hay chị nhìn lầm?

– Điên à, tao vừa đi chợ mua phấn cho bà đây. Qua nhà mày thấy thầy u mày vừa khóc vừa lạy lục cậu Long như lạy thánh sống. Tao không nấn ná lại nghe mà phi ngay về đây báo cho mày.

Liễu và Lành rối rít giục con Đào mau về nhà xem tình hình ra sao, để sau con Lành xin phép bà hai cho. Trước khi Đào chuẩn bị rời đi, chị Liễu dặn nó phải khéo léo lựa lời, đừng nói linh tinh với cậu ấm kẻo mất mạng. Mắt con Đào nhoè nhoẹt nước, bụng rối như tơ vò. Nó ù té chạy thật nhanh.

Lành kể cho Liễu nghe việc không may xảy đến với Đào. Con Đào không muốn giống bà ba nhà mình nên…

Liễu chép miệng. Chị mơ còn không được, sao có đứa gàn thế nhỉ? Đến một nàng hầu của quan lớn cũng sống sung túc suốt đời, thầy u được nhờ biết bao nhiêu. Huống chi bà hai hay bà ba còn là vợ quan, còn sung sướng và nở mày nở mặt hơn thế nữa kìa. Chẳng qua số bà ba nhà này bạc thôi, chứ phải người chồng si mê mình đắm đuối thì thích hái sao trên trời cũng được. Mà bà tuy bị ông huyện ghẻ lạnh chẳng đoái hoài nhưng vẫn cơm no áo ấm, hơn khối đứa đấy còn gì. Chẳng ai là không muốn thành quan bà, không muốn có chồng thành đạt giỏi giang. Con Đào ám ảnh chuyện bà ba quá nên đâm hãi một tí thôi, về sau sướng hơn tiên chả tít mắt lại cho mà xem.

Dinh quan huyện Thạch Đa và nhà Đào chỉ cách nhau một cánh đồng. Nó thục mạng băng tắt qua đồng, tâm trí cứ loạn cào cào hết cả lên. Nhưng đến nơi, nó chỉ dám thập thò ở cửa, không đủ can đảm bước vào.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận