Chương 1: Thành Danh

Bà cụ Thoa nằm nhai trầu bỏm bẻm trên chiếc chõng tre cũ kĩ đặt ngoài hiên nhà. Đang lim dim chợp mắt, bỗng có tiếng ai đốt pháo đùng đùng khiến cụ giật mình tỉnh giấc. Lát sau lại vang lên tiếng bước chân rầm rập, rồi tiếng người ồn ào như vỡ chợ. Bà cụ xỏ vội chân vào đôi dép mo cau rồi bước tới mở cổng, dòm ra đường. Ồ! Họ làm gì mà đông người thế nhỉ? Cụ Thoa ngơ ngác nhìn dòng người chật như nêm đang hăm hở tới đâu đó, vừa đi vừa lớn tiếng nói chuyện. Cụ muốn chen vào chạy theo cho biết nhưng bị choáng trước âm thanh pháo nổ đinh tai nhức óc, cụ ngồi thụp xuống thở phì phò. Thoáng thấy con dâu đang nép vào bụi hoa giấy nhà bên để nhường đường cho đám người, cụ nhổ toẹt bãi trầu xuống đất, mừng quýnh gọi:

– Mận, Mận ơi! Về đây u bảo. Con Mận đâu rồi?

Bà Mận nghe tiếng biết là mẹ chồng, cố lách người, chạy sang dìu cụ Thoa vào nhà ngồi nghỉ. Cụ nhất quyết không chịu, cứ đứng ngay cánh cổng mà gặng hỏi:

– Người ta làm gì thế hở Mận?

Người con dâu lễ phép đáp:

– Thưa u, người ta đón rước và kéo đến ăn khao ông Tân Tri phủ u ạ!

– Ồ thế à, có phải cái ông quan hôm nọ mà uống chè ở quán nước đầu làng mình không?

– Không phải u ạ, nay là Tri phủ vừa mới nhậm chức tháng sáu năm ngoái, con trai cả phú ông Hào làng mình ý.

Cụ Thoa tròn mắt:

– Cái gì, tưởng cậu ý đi lính mấy năm nay mà? Ai chứ cái cậu Nguyên ngỗ nghịch đấy thì u chả tin được làm quan đâu.

Lời tác giả

Lần đầu đăng trên Khôi Văn Quán, hồi hộp ghê luôn.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận