Chương 7: Ao Oán Hồn

Thế là anh bèn ngoảnh đầu nhìn sang trái. Anh vừa thấy được nhà của bà Đào thì anh đã đoán ra ở bên phải mình chính là cái ao cạn ma quái dạo nọ. Tiếng khóc vẫn cứ dai dẳng không dứt khiến anh rùng mình một cái.

Anh rẽ hàng cây sang hai bên và bước vào khu vực của cái ao. Vừa tiến lên được vài bước thì đôi chân của anh đã dừng lại và bắt đầu run rẩy.

Xác của cô Năm nằm cạnh bờ ao, cả người ướt đẫm, tóc tai dính đầy rong rêu. Tiên thì ôm lấy mẹ mình và gào khóc không ngừng. Hằng cũng khóc, Nga cũng khóc. Giang thì ngồi bó gối thẫn thờ. Trông hai ống quần ướt nhẹp của Giang thì Bảo cũng có thể đoán ra Giang là người đã kéo xác của cô Năm vào bờ.

Bảo thở dài, thầm nghĩ: “Lại thêm một người nữa bỏ mạng tại cái ao quái gở này”. Thế rồi anh ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài ao. Anh thấy có một nhúm tóc dài đang trôi lững lờ, lững lờ ra giữa ao. Và rồi một thứ gì đó trồi lên khiến anh sững sờ hoảng hốt.

Hơn hai tiếng sau, cơ thể của cô Năm đã được mang tới bệnh viện ở trong đất liền.

Ông thầy pháp cùng đám đệ tử đã đến. Ông Ba, sau khi than thở tiếc thương cho em gái mình thì bèn mở lời nhờ thầy giúp đem hồn cô Năm về. Ông thầy đồng ý. Một cái bàn nhỏ lập tức được dựng cạnh bờ ao, trên bàn có bày đồ cúng cùng vài chai lọ đựng máu. Khi sắp làm lễ thì ông thầy mới biết là Tiên đã lên bệnh viện, thành ra ông đành gọi Bảo và Hằng ra phụ làm lễ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận