Chương 6: Đêm Thứ Hai

Bảo nghe vậy thì thấy chưng hửng.

Ông thầy như có vẻ hiểu được nỗi lòng của Bảo nên bèn nói tiếp:

– Mày học phép thuật, mày làm pháp sư không khiến cho người ta cảm thấy kính nể mày đâu. Cái khiến cho người ta chịu nghe lời mày chính là tiền! Mày thành pháp sư rồi thì có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền. Khi đó mày không cần dựa dẫm vào nhà vợ hay là mấy cái lu mắm này nữa. Mày tự làm ra tiền rồi lại dùng tiền đó giúp đỡ bà con dòng tộc gì đó. Khi đời sống của họ khá khẩm lên thì họ sẽ tự giác kính nể mày thôi. Người ta hay nói “đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn” là vậy đó.

Bảo gật gù. Đạo lý này có vẻ dễ hiểu đối với anh.

– Vậy mày chịu rồi phải không?

Bảo gật đầu.

– Tốt! Tốt! – Ông thầy nói bằng giọng phấn khởi. – Vậy sau đám tang mày sắp xếp việc nhà rồi đến chỗ tao học phép đi. Với khả năng của mày chắc khoảng ba năm là đủ sức lăn lộn trong giang hồ rổi.

– Ba năm? Lâu dữ vậy thầy?

– Ủa chứ muốn nhiêu? Ba năm là nhanh lắm rồi đó. Ngày xưa tao học phép tới hơn mười năm mới coi như có được chút thành tựu. Trong ba năm đầu tiên ông thầy của tao chỉ dạy tao đúng một thuật Song Hành thôi đó.

Bảo giật mình:

– Ba năm trời chỉ luyện mỗi cái thuật xuất hồn đó thôi sao?

– Đừng có coi thường nó, nó là phép thuật căn bản mà mọi pháp sư cần phải biết đó. Mày nhớ lại xem, có phải ban nãy khi xuất hồn mày đã cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu không?

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận