Chương 4: Lạc Trong Cõi Âm

Tiên giật mình thức giấc, trở người sang phải và hơi hé mở mắt. Trước mắt cô là cái chiếu trống trơn, không thấy Nga đâu cả. Tiên tự nhủ chắc là Nga đi tiểu nên bèn cố gắng ngủ lại nhưng đột nhiên đến phiên cô lại mắc tiểu khiến cô quạu quọ ngồi dậy, vén mùng ra ngoài.

Cả căn nhà tối như hũ nút nên Tiên phải mò mẫm một chút mới tìm được cửa chính. Cô đưa tay lần mò dọc theo khe cửa rồi đẩy nhẹ một cái là cánh cửa đã mở tung ra. Lúc này Tiên cũng hơi tỉnh táo hơn rồi nên đã nhận ra là từ nãy giờ cửa này chỉ khép hờ chứ không đóng kín lại.

Tiên ra ngoài sân, tìm lùm cây nào đó để làm cho xong việc cần làm. Khi cô vừa tính quay vào nhà thì hai cánh mũi của cô đột nhiên co giật liên hồi. Ngay lập tức hai mắt Tiên mở to ra và cô bèn xoay đầu nhìn quanh một lúc lâu, kế đó thì bèn băng qua bên kia đường và đi vào trong một bụi cây um tùm.

Tiên đi được một lúc thì thấy đằng trước có ánh sáng nhàn nhạt phát ra cùng với tiếng nói chuyện của ai đó. Tiên thấy hơi chột dạ nên đi chậm lại, nép mình vào một góc dừa để nhìn xem ở đó đang xảy ra chuyện gì. Và rồi Tiên thấy một cảnh tượng không thể nào tin được: Ngay cách chỗ cô đang đứng chừng hơn năm mét có một sư thầy đang ôm lấy một cô gái trẻ, dưới đất có cây đèn măng xông nằm chỏng chơ và hắt ánh sáng vàng vọt lên cả hai người. Cô gái ra sức vùng vẫy còn sư thầy thì nói bằng giọng mệt mỏi rằng:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận