Chương 2: Tiếng Gọi Lúc Tờ Mờ Sáng

Người già thường ngủ rất ít, thành ra mới gần bốn giờ sáng là hai mắt của ông Mười đã mở thao láo rồi.

Ông nằm im trên giường, chờ cho đầu óc tỉnh táo hơn, chờ tới khi đôi mắt của ông đã dần quen với bóng tối xung quanh rồi thì ông ngồi dậy, vén mùng ra ngoài. Giờ đây ông đã thấy được hình dáng của các đồ vật trong nhà và như vậy ông có thể bước đi thoải mái mà không sợ đụng vào chúng.

Ông mở cánh cửa sau và bước ra một khoảng sân nhỏ. Ông vươn vai, hít thở mấy cái rồi múc một gáo nước và vục mặt vào trong ấy. Đột nhiên bên tai ông vang lên những tiếng cười the thé khiến ông giật mình. Ông mở bừng hai mắt và ném cái gáo xuống sân một cái “ạch”. Nước trong gáo thế là bắn lên tung tóe, làm ướt cả một bên ống quần của ông.

Ông vuốt mặt mấy cái cho ráo nước rồi liếc nhìn xung quanh, nhưng ông chẳng thấy ai cả.

Bầu trời đang có màu xanh đậm. Giữa không trung, những cụm khói lững lờ trôi. Có tiếng chim kêu phát ra từ lùm cây nào đó, nghe như gần mà cũng như ở rất xa.

Đột nhiên tiếng cười the thé lại vang lên khiến cho ông rùng mình. Ông nhận ra đó là tiếng cười của một đứa con nít. Ông lại nheo mắt dòm chầm chậm xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy ai. Ông đứng lặng thinh, suy nghĩ chừng vài chục giây rồi bèn men theo lối đi bên hông nhà để lên đằng trước coi thế nào.

Lúc đi ngang bên hông nhà, ông thấy có một cánh cửa sổ đang hé mở nên bèn nhìn vào đó. Ông thấy hai vợ chồng Bảo cùng với bé Ken vẫn còn đang say giấc nồng thì bèn khẽ mỉm cười một cái, kế đó càm ràm nói:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận