Chương 10: Pháp Sư Móng Cọp
Trời mưa tí tách. Những cơn gió lạnh lẽo ùa vào trong nhà khiến cho ông Ba thoáng rùng mình một cái. Trước mặt ông là một dĩa thịt vàng ươm nóng hổi và bốc mùi thơm phức. Ông chép miệng, rót rượu ra ly rồi dùng đũa gắp lấy miếng thịt nhỏ nhất và cho vào trong miệng.
Thịt dai. Phải nhai một hồi mới đứt. Vị tanh của thịt thấm vào đầu lưỡi khiến ông nhăn mặt mà buông đũa xuống.
Nhưng lỡ bỏ vào miệng rồi chẳng lẽ lại nhả ra, cho nên ông vẫn tiếp tục nhai. Bất chợt ông ngồi thừ ra. Cái mùi tanh tưởi này đã thấm vào trong đầu ông và khiến ông nhớ lại nhiều chuyện. Ông nhớ những ngày đói kém phải đi bắt trộm chó mèo hàng xóm để ăn. Ông và đám em lại chẳng biết chế biến ra sao, lại thêm chuyện phải nấu lén lút không để người khác biết nên cả bọn cứ cạo cho sạch lông, chặt nhỏ thịt ra rồi đem chiên lên. Món nào món nấy vì vậy mà tanh rình và thịt thì dai đến cắn mãi mà không đứt.
Nhưng cũng nhờ những thứ thịt đó mà gia đình ông mới có thể tồn tại, mới có thể sống sót khỏi cái thời đói kém xa xưa ấy. Ông hé mở mắt nhìn dĩa thịt, khẽ hít một hơi rồi cầm lại đũa lên. Ông gắp miếng lớn nhất và cho vào trong miệng mình.
Ông vừa nhai nhòm nhèm vừa nghĩ tới hai đứa em đoản mệnh của mình. Ông nghĩ tới Tiên, đứa cháu gái đến từ thành phố, xinh đẹp, trắng trẻo nhưng hơi hỗn. Lần nào gặp ông nó cũng chỉ cúi đầu một cái và gọi “bác Ba” chứ không chịu khoanh tay dạ thưa đang hoàng gì cả. Nhưng thôi kệ, dẫu sao nó cũng là con gái nên sau này có lấy chồng sinh con thì đứa con cũng mang họ nội thôi, coi như chẳng có liên quan gì tới ông cả.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận