Chương 1: Thằng Nhỏ Con Ai?

Ông Mười nằm trên võng, hai tay duỗi thẳng, chân trái co lên và đôi mắt hướng về phía trần nhà. Mỗi khi cái võng đung đưa qua lại thì cái khung sờn cũ của nó lại phát ra những tiếng “cót két cọt kẹt” liên tục.

Ngoài sân cứ chốc chốc lại vang lên tiếng của kim loại bị ném xuống đất. Ông Mười dường như chẳng bận tâm tới mà vẫn tiếp tục giữ ánh mắt mơ màng và suy nghĩ về điều gì đó mà chỉ có ông mới biết mà thôi. Cách bàn tay phải của ông chừng một phân là một điếu thuốc cháy dở để trên một cái gạt tàn bằng thủy tinh.

Ngoài sân phát ra tiếng dép cạ xuống đất nghe “soạt soạt”. Có tiếng gỗ va vào đá. Có tiếng gỗ chạm lên một bề mặt ẩm ướt. Dần dần thì tiếng khuấy nước cũng trở nên rõ ràng hơn. Lúc này ông Mười, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, hắng giọng nói vọng ra ngoài:

– Khuấy cho đều đó nhe mậy!

Ngoài sân bèn vang lên hai chữ “nghe rồi” rõ to.

Chừng hai tiếng sau, lại có tiếng gỗ va vào đá. Ông Mười mệt mỏi đứng dậy, đưa tay phủi phủi đáy quần mình mấy cái rồi bước ngay tới cạnh cánh cửa gỗ đầy vết nứt.

Trước mắt ông là hàng chục cái lu được đặt san sát nhau, chiếm trọn một góc của khoảng sân rộng lớn. Lu nào cũng cao tới gần một mét và trông cũng xưa lắm rồi vì màu sơn trên lu đã nhợt nhạt hoặc bong tróc hẳn ra. Bên trong lu là một thứ chất lỏng có màu xám xịt và đặc sệt tựa như vôi vữa.

Có một người thanh niên đang tiến lại gần ông Mười. Anh ta nhỏ con, gầy nhom, tay chân đen nhẻm. Trên tay anh ta đang cầm năm quả xoài vàng ươm. Anh ta đi băng qua chỗ cái võng của ông Mười rồi xuống dưới bếp. Sau khi rửa sạch mấy quả xoài thì anh mang chúng lên nhà trên. Anh ngồi bắt chéo chân trên tấm phản, bắt đầu cạo vỏ và cắt quả xoài thành nhiều miếng nhỏ.

Bình Luận