Quà Tặng

-
Ngọc Ngưng đã tặng Hoa hướng dương Không Hạt kèm lời nhắn: 🌻2025-09-10 10:09:22
“Hạt gạo trắng, máu ai hồng?
Cổng thành mở, tướng quân không nỡ lòng.
Người mang tội, người mang tiếng.
Giữ lại cho đời một manh áo may.”
Giai điệu giản dị mà ai oán ấy giống như một dòng nước ấm, len lỏi trong tâm thức Di Khứ Diêm suốt chặng đường về, từ nơi biên ải xa xôi cho đến tận khi đứng trước phủ đệ heo hút này. Dòng nước ấm đó chợt va phải một tảng băng căn cắt.
Gió mang theo những khuôn mặt kênh kiệu của đám đông kinh kì, cuốn về tai gã những lời xì xầm, dể duôi ven mấy con đường lớn ngõ nhỏ mà gã đã đi ngang những ngày qua:
“…một kẻ nghịch thần kháng chỉ, kiêu ngạo bất tuân…”
“…một tên phản tặc thông đồng ngoại bang, lấy của công nuôi giặc…”
“…hai vết nhơ thiên cổ, nỗi ô nhục của vương triều…”
Di Khứ Diêm siết chặt tay. “Sự thật” mà triều đình vẫn rêu rao về “hai kẻ tội đồ” nọ bỗng trở nên hoang đường đến nực cười. “Hạt gạo trắng” và “manh áo may” sao có thể cùng tồn tại với “phản tặc” và “nghịch thần”?
Nguồn cơn của sự oan trái này bắt đầu từ trận Vọng CungVọng Cung (望宮): hướng về hoàng cung. Quan hơn một năm về trước. Khi ấy, Giản Vọng Xuý cùng binh sĩ thành công quét sạch quân Chiêm Dương ra khỏi bờ cõi, song ngày khải hoàn trở về, thứ đợi y không phải rượu mừng mà là bản đàn hạch lạnh lẽo của Ngự sử đài: “Giản Thái uý cậy tài, tự ý biến cải phương lược của Bệ hạ. Dẫu có cái may nhất thời, nhưng đã lỡ mất cơ hội ngàn vàng để diệt tận gốc rễ quân thù, gây nguy hại cho đại cục. Lại còn buông lỏng quản giáo, để hạ cấp lộng hành…” Đêm đó, trong thư phòng ánh nến leo lét, Định Yên đế nhỏ một giọt lệ sầu thảm: “Thái uý công cao cái thế, tiếc rằng tính tình tự phụ, chẳng biết lấy xã tắc làm trọng. Kháng chỉ là tử tội. Nhưng trẫm niệm tình xưa, không nỡ xuống tay. Thôi thì tước quyền bính, để khanh ấy về phủ an dưỡng, tĩnh tâm sám hối.”
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận