Chương 3: Người về từ chốn xa

Hơn nửa tháng sau đó, một tấm lưới oi ngột chăng đầy đất trời Ngạn Hinh.

Gió tựa con mãng xà chậm rãi cuộn mình, riết chặt lấy đế đô. Hơi nóng hầm hập từ thân nó biến không khí thành cái bình kín. Những sợi tơ vàng ươm quấn quýt, bủa vây khắp chốn. Mọi mùi hương trong kinh thành – từ mùi cơm gạo bên bếp lửa, mùi thảo dược trong y quán, dầu mỡ nơi tửu lâu, đến hương hoa hồng ngọt gắt – dường như đều bị nén lại, cứ quẩn quanh, chồng chéo lên nhau. Dọc hai bên đường, hàng cây sơn tra uể oải đứng im lìm, dáng chừng đã bị siết tới kiệt sức. Tán lá xanh thẫm nặng trĩu những giọt sương đêm chưa kịp tan, tựa hồ đang ứa mồ hôi. Hạt ngọc trong veo vương trên đầu gai bắt lấy ánh nắng, biến gai thành mũi kim bạc lóng lánh.

Luỹ thành cao sừng sững, uy nghiêm như con tê giác bằng đá đang say ngủ. Trên mỗi góc tường, Cấm Vệ Quân mặc giáp phục sáng loáng, tay lăm lăm trường đao, đi lại tuần tra không ngừng, y hệt những con thoi.

Giữa không khí đó, sự xuất hiện của một đoàn người ăn vận lạ thường như hòn đá khuấy động mặt hồ vốn đã sóng nước lăn tăn. Họ có nước da rám nắng, cưỡi đàn ngựa thấp nhưng bền bỉ, trên mình là y phục vỏ cây, thêu bằng chỉ xe từ dây rừng những đường nét mang dáng dấp của ngọn núi thiêng, của dòng sông cuộn chảy, đơn sơ mà phóng khoáng. Lá cờ màu xanh thẳm tung bay phất phới theo mỗi bước chân nhịp nhàng của họ, ngày càng tiến sâu vào đô thành Ngạn Hinh, hướng về nơi đoá sơn tra vàng nở rộ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận