Bến số 3: Mơ

Paris, ngày 26 tháng 6 năm 1941

Nhật ký thân yêu,

Chúng tôi đã mất Antoine vào đêm hôm trước. Đã từng nghĩ rằng cái chết rồi sẽ đến, nhưng khi nó đến thật, trái tim tôi lại nhói lên, quặn thắt như bị con mãnh thú nào đó cào cấu đến rỉ máu.

Antoine đi rồi, để lại một khoảng trống to lớn, lạnh lẽo vô ngần. Thể theo tâm nguyện của anh ấy, chúng tôi đã chôn Antoine cùng với cây đàn ghi ta tri kỷ của anh – cây đàn mà anh luôn luôn ôm ghì bên mình chẳng rời lấy một giây một phút.

“Chỉ cần có âm nhạc!” – Antoine đã từng bảo tôi – “Thì dù thân thể này có mục nát, anh vẫn sẽ chiến đấu cùng mọi người.”

Yên nghỉ nhé, Antoine.

***

Ngồi lại, nghĩ về Antoine mà tôi chỉ biết bật cười đau khổ. Tôi nhớ về cái dáng vẻ gầy gò mà đầy kiêu ngạo của hắn ta. Trong đôi mắt xanh sâu thẳm ấy lúc nào cũng lấp lánh một thứ ánh sáng mà tôi không sao hiểu nổi. Hắn là một kẻ điên, đúng vậy, nhưng là cái loại điên khiến người ta phải nể sợ. Đối với tôi, Antoine vẫn luôn giống như một người anh trai tốt bụng, dũng cảm và có chút gì đó kỳ dị thật là nghệ sĩ nữa. Một kẻ mộng mơ lạc loài giữa những phiến đá xám xịt và những tòa nhà chết lặng treo cờ chữ thập ngoặc trên đường phố Paris.

Paris, ôi kinh đô ánh sáng, giờ đây đã không còn là thành phố của tình yêu. Nó là một thành phố bị bóp nghẹt bởi sự sợ hãi và phản bội. Nhưng trong cái bóng tối lạnh lẽo đó, Antoine vẫn bước đi, vẫn cười nửa miệng bên khẩu MP40 và cái đàn ghi ta khoác vai. Cái chết và sự tàn bạo chỉ là hai nạn nhân khốn khổ bị hắn giơ ngón tay thối vào mặt mỗi ngày. Hắn bướng bỉnh bám lấy cái phần hồn của Paris mà chúng tôi từng biết, cái phần mà những lá cờ chết chóc đen-đỏ kia không thể chạm tới. Và dù hắn không nói ra, tôi biết hắn vẫn mơ, vẫn nuôi dưỡng một chút hy vọng còn sót lại, như một nốt nhạc chói lọi giữa đêm đen.

Lời tác giả

Gửi đến những tâm hồn chưa bao giờ thôi mộng mơ.
Cho tất cả những ai đọc được và cảm nhận sự khát khao cháy bỏng trong tim mình. Cho những ai đã từng đứng trước cuộc đời đầy bão táp mà vẫn chọn mơ thay vì sống như một bóng hình mờ nhạt.

Và, có lẽ để nối tiếp lời của Isabelle, tôi xin được mạn phép thêm vài từ:
"Tự tay giết chết ước mơ của chính mình còn tàn nhẫn hơn cả việc sống mà không bao giờ có nó."

Quà Tặng

số lượng Hoa hướng dương Không Hạt bài viết đã được tặng 1

  • danh hiệu Tân Thủ Văn Minh Hoài Uyên Danh hiệu Tân Thủ Văn Minh danh hiệu Tân Thủ Văn Minh đã tặng Hoa hướng dương Không Hạt
    2024-10-10 22:21:37

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận