Tác phẩm: Xuân Sắc Xanh.
Tác giả: Thanh Diệp.
Đã từ lâu, tôi không còn nhớ mùa Xuân.
Thói quen xé lịch nhìn ngày trôi xa như cụm lục bình mồ côi bờ ao trơn trượt. Trụ lại trong tôi chỉ còn dập dềnh yếu ớt những cái liếc mắt đưa ngang màn hình điện thoại leo lét mỗi đêm, hoặc ngày, những ngày ủ dột trôi giữa bộn bề. Giá mà, chỉ nghĩ thoáng qua, giá như có thể bám đất vững vàng như bàn chân nâu của bà thì hay nhỉ? Năm ngón cong queo, sẫm màu, là rễ cây làm trụ cho tán xanh con cháu vươn cao.
Cao quá, cao đến khi chẳng còn nhìn thấy rễ cây.
Ngày ấy, mùa Xuân được đánh dấu là ngày trở về.
Về với bà, chui tọt xuống gầm bàn nghịch đám sỏi các chị giấu chơi ô ăn quan. Tầm mắt đưa ngang chỉ còn bóng quần đen nhánh, bóng bẩy sờ mát rượi. Con bé cúi đầu, ngón chân của bà choãi ra, tưởng như không có lát gạch hoa là có thể đâm sâu vào đất.
Đất sắp trổ xanh.
Giỗ cụ cận ngày cuối năm, cả họ ồn áo náo nhiệt. Như tiếng pháo ran, bịt tai nhắm mắt liền tan. Chỉ còn bóng lưng gù lên, phồng phồng vì áo trần bông màu nâu như thân gỗ, đứng cạnh bờ tường. Rồi người đi vào giữa màu xanh.
Chuối đã trổ buồng, to và đẹp.
Nải này số lẻ, để cho cô Huế, nhà tập thể bàn thờ bé tẹo, chỉ bày mâm ngũ quả được vậy thôi. Này, cái buồng giáp ao của nhà bác Hấn, cấm có sờ vào. Nhà bác lấy cả buồng, đi, đi vào, nhựa dính áo thâm sì bây giờ. Đi lên lấy con dao cau ra đây, bà đếm cho nhà mày. Lấy rá nữa, biết để đâu không?
Bình Luận