(Những chi tiết trong chuyện đều do tác giả nghĩ ra và đúc kết lại từ tất cả câu chuyện đời thường của những con người vượt qua cơn sóng mà tác giả biết được)
Mùa hạ đã đến, mang theo những tiếng ve râm ran cùng cái nắng chói chang và gay gắt. Đôi khi, những trận mưa bất chợt làm dịu bớt sự oi ả và nóng bức của những ngày hè. Sau khoảng thời gian sống và làm nhân viên tại một quán phở ở thành phố Hồ Chí Minh, nơi cuộc sống lúc nào cũng tấp nập và vội vã, tôi và Huy – người bạn cùng phòng trọ, chính thức thất nghiệp. Huy quyết định rời bỏ thành phố này và tìm đến một nơi khác để sinh sống.
“Ê mày! Chắc…ngày mai tao sẽ đi kiếm một nơi nào khác tốt hơn để sống á mày.” Huy nói với vẻ mặt quyết tâm và nghiêm túc.
“Tao cũng xin một vé đi theo mày nhé!” Tôi cũng đồng ý theo Huy kiếm chỗ khác để sống.
Cả đêm không ngủ, tôi và nó ngồi lại tâm sự với nhau. Cuối cùng, chúng tôi quyết định bắt xe về Long An để sinh sống, vì Huy đã xem được một làng rau ở đó có căn trọ nhỏ vừa đủ để sống và yên bình lắm.
Sáng hôm sau, chúng tôi ra bến xe. Không khí thật ồn ào, náo nhiệt, những chiếc xe khách vào ra liên tục làm tôi nhớ đến lúc mà tôi bắt xe lên thành phố để sống mà giờ phải tạm biệt nơi này để đến một nơi khác. Sau một hồi đứng đợi mua vé, tôi và Huy cũng cầm được tấm vé trên tay và lên xe. Lên xe, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến nơi, tôi vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ.
Bình Luận