CẢNH BÁO: Bài viết có đề cập các tình tiết tổn thương tâm lý, người đọc cân nhắc trước khi đọc.
Vài lời phản đối Cốt truyện Chấn thương tâm lý.
Parul Sehgal, The New YorkerBài báo gốc, mời các bạn đọc tại đây., 27.12.2021
Chuyển ngữ: V.
CẢNH BÁO lần nữa: Bài viết có đề cập các tình tiết tổn thương tâm lý, người đọc cân nhắc trước khi đọc.
.
Chấn thương tâm lý ngày nay dường như đã được nâng lên hàng đồng nghĩa với Backstory – “quá khứ nhân vật”; hiện tại, vốn lắm chuyện để kể, phải lặng lẽ nhường đường cho thời quá vãng – cái nơi mọi bí ẩn được cho là sẽ được giải đáp.
Trong chuyến tàu từ Richmond đến Waterloo, Virginia Woolf bắt gặp một người đàn bà đang khóc. Sinh vật bé nhỏ đáng thương ấy, với những giọt nước mắt lặng câm, bà sẽ không thể biết bản thân sẽ trở thành trung tâm của một cuộc tranh luận về tương lai của tiểu thuyết. Woolf nhắc đến người phụ nữ đó trong bài tiểu luận viết năm 1924 “Ông Bennett và Bà Brown”, nêu rằng “mọi tiểu thuyết đều bắt đầu với một bà già ngồi góc đối diện” – một nhân vật đánh thức trí tưởng tượng. Trừ khi tiểu thuyết Anh nhận ra sự thực đó, Woolf nghĩ, bằng không thể loại này sẽ suy tàn. Cốt truyện và tính độc đáo sẽ không có giá trị mấy khi tác giả không thể làm cho người phụ nữ bất hạnh ấy trở nên sống động trước mặt độc giả. Và đây, gần như không thể cưỡng lại, chính Woolf cũng bắt đầu dệt cho mình một câu chuyện – ngôi nhà thôn quê mà người phụ nữ ấy giữ gìn, trang trí bằng vài con nhím biển, cách bà ấy dùng bữa trong những chiếc đĩa nhỏ – điểm lên từng chi tiết lạ lùng, âm u mà đậm đặc để truyền tải một phần bản chất của người đàn bà kia.
Bình Luận