Trăm Nghìn Gửi Lạy
Các chị con dâu đưa bà Tú từ trong nhà bước ra. Người nào người nấy mặt cắt không còn hột máu. Ngược đời chưa, đứa trông có vẻ bất lương lại đàng hoàng réo năm mười đời, xỉa xói một anh trông có vẻ hiền lành là đồ bất lương, đểu giả. Bà Tú kêu giời gọi đất chí thiết.
– Ới giời cao đất dày ôi, xưa nay con tôi ăn ở bạc ác bao giờ mà người ta định giết con tôi! Ới giời cao đất dày ôi!
Thằng vô lại lăm lăm con dao bầu loang loáng.
– Con khọm già này có câm không thì bảo? Oan lắm đấy!
Bà Tú rú lên, giật lùi. Anh con lồm cồm bò dậy định che chở cho mẹ thì bị nó đạp phát nữa, kế đó cái chân to tày cột đình đè xuống ngực anh. Bà chúa trầu tối mặt, nét hãi hùng đọng thành vũng trên trán, trên gò má xám ngoét vì sợ.
Đến khi một ông áo the đen bước ra ngăn thằng vô lại thì nó mới buông tha anh thợ mộc. Quan Cử! Còn thằng vô lại, bà con lạ gì, chính là con giai đích ông Cử.
– Tôi nể cụ tóc bạc da mồi, nhưng đến nước này…
Giọng ông Cử xẵng dần, cay nghiệt dần. Xóm giềng xung quanh bắt đầu xúm đen xúm đỏ, lắc đầu ngao ngán. Đúng tội nợ, năm mới năm me mà đã xồng xộc tới nhà người ta đấm đá huỳnh huỵch, “rông” hết năm chứ đùa. Người ta chỉ trỏ người mẹ lưng còng rạp, anh thợ mộc nằm sóng sượt, thở hồng hộc như trâu bò mới vực. Rồi người ta kháo nhau, kẻ sau mách người trước sự tày đình.
Năm năm trước, cô út nhà quan Cử chết non. Đám ma linh đình tệ, trẻ con hớn hở trèo lên cây đa xem buổi khênh ma ra ngoài đồng. Nhưng rồi minh tinh dài thòng, kèn trống inh ỏi thuở ấy cũng nhạt dần trong tâm trí người làng. Chốc đà giỗ đầu. Rồi giỗ hết. Quá hăm bảy tháng giời. Năm năm. Năm năm, chắc thừa đủ tiêu tan hết thịt, nhà quan đã định sẵn tháng tư tới sẽ cất mả. Nhưng không hiểu vì sao quan họ đào mả lên từ đêm qua. Than ôi, sâu ba tấc đất, xương cốt đâu chẳng thấy, chỉ rặt các tấm ván thôi mục nát – Cỗ thọ đường xưa kia. Ai nấy phải phen rụng rời. Bấy giờ mới vỡ nhẽ ngần ấy ngày rộng tháng dài, người nhà quan cử đốt mã ở một cái mả gió, thắp hương ở một cái mả rỗng không. Lộn tiết, quan họ bèn sấn sổ đến bắt vạ anh thợ mộc. Chính anh ta, chứ còn ai vào đây nữa, được quan Cử thuê đóng áo quan.
Lời tác giả
Đến đây thì hẳn quý bạn đọc cũng rõ những cành rong anh thợ mộc cắm là bùa yểm chứ không phải điều gì khác. Tuy nhiên để tránh gây hiểu lầm thì tác giả xin phép chú thích rõ ràng về việc cắm cành rong giàn trầu như sau: Thoạt đầu cắm cành rong để trầu leo lên giàn, khi trầu đã leo lên giàn rồi thì không cần cắm thêm nữa.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận