Quà Tặng

-
Đào Tuý (陶醉) đã tặng Bánh Mắt Biếc2025-09-13 22:30:10
Khác hoàn toàn ông dở tỉnh dở say lảm nhảm rặt điều vớ vẩn đêm vừa rồi, nay anh thợ mộc lại trở về làm “chú năm” đứng đắn, gọi dạ bảo vâng. Tỉnh rượu, mò xuống bếp, anh bị bà Tú rút đôi đũa cả quật cho mấy cái vào tay vì tội quá chén giở giọng càn. Đau mà anh đành đứng im chịu trận, tịnh không dám cãi hay cựa quậy.
– Đầu xuân đã say khướt cù đèn thời rông cả năm, rông cả năm con ạ, dại ơi là dại.
Anh con cười cười, bà mẹ ngán ngẩm bỏ đũa. Năm mới năm me không muốn đánh mà vẫn phải đánh nó chừa, bực đáo để, con mấy chả cái. Bà không buồn mắng nữa, lẩy bẩy bước ra thềm nghỉ. Cổ họng nghẹn uất, đáy lòng bà cụ dậy lên mối giận con bời bời. Cái thằng năm có lớn mà chả có khôn, khi không nốc rượu ngoài giời lạnh, nhỡ đêm qua phải cảm thì thực giời đày bà cụ, nhục cả nút. Voi không nài như giai không vợ, các cụ nói cấm có sai. Thứ nữa, cây khô há dễ mọc chồi, bà đâu thể ở đời với nó để ngăn cấm khuyên răn nó mãi. Chỉ còn cách…
Người ngọc trên giàn trầu khẽ dụi mắt rồi thắt chặt dây lưng, chỉnh trang đầu tóc. Ngay cạnh nách, bà Tú thẽ thọt bên tai con rõ lâu, không hiểu dạy chuyện chi. Chỉ thấy anh thợ mộc díu mày, nhăn nhó chối đây đẩy:
– Ô hay, đương yên đương lành mà đẻ gợi rặt cái nặng nợ rầy rà, Tết vui mất cả vui.
– Ơ cái thằng, cái thằng… – Người mẹ quàu quạu lườm – tính việc hỉ sao lại mất vui? Gở mồm.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận