Bện

Đứa bé trong lòng anh thợ mộc liếc vu vơ khoảng không trước mặt rồi khóc thét, giãy nảy khiến anh điếng hồn, lắp bắp “à ơi” dỗ cháu.

 

– À cháu tôi khóc, chú thương. À ơi, cháu nín đi, chóng ngoan. Nín đi để chú gọi đẻ cháu về với cháu nhớ?

 

Đứa cháu cứ ti tỉ không chịu thôi. Túng kế, anh đành bồng cháu đi ra ngõ. Còn lại một mình bà chúa trầu gắng ghìm cơn xúc động vừa qua. Ra chiều mình vẫn thản nhiên, nàng gọi:

 

– Chị mặc lan ơi!

 

– Sao vậy hử thím năm?

 

Người đẹp đen giòn tức khắc đáp lời. Bà chúa trầu dậm chân bình bịch.

 

– Giời ơi, đến chị cũng trêu em nữa.

 

Xưa rày nào thấy mặc lan đùa giỡn nửa câu với ai. Tự dưng… giở chứng. Bà chúa trầu đỏng đảnh nguýt dài. Mặc lan thanh minh:

 

– Thật đấy, ai đùa? – Thấy trầu lăm lăm cây quạt định ném mình, người con gái ngăm đen đánh trống lảng – Trầu này, chị bảo, mời cô sang đây tôi đánh phấn tô son hầu cô, rồi chị em mình tâm tình luôn thể cho vui.

 

– Hở? Làm gì cơ?

 

– Đánh phấn chứ làm gì nữa?

 

– Đánh phấn?

 

– Lại chả, phải bôi bôi trát trát tí cho thêm duyên, rồi chập tối lại đằng ông Cử với chị xem hội.

 

Trầu không nhớ lần thứ bao nhiêu bà chị rủ rê nàng trẩy hội. Chả là mặc lan chướng mắt mấy con ả mộc hương, cậy mình có nhõn mùi thơm chả bõ kề mũi ngửi nên bắc bậc, cành cơi đủ đường, ra tuồng ta đây mỹ miều. Dào, mảnh chĩnh bờ tre, tinh tướng! Người thì chẳng đáng hòn chì mà tưởng đâu xứng đi võng đào. Ngứa cả… (Trầu suỵt suỵt, mặc lan kìm lại được rồi nài trầu).

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Trẩu Trẩu Trầu Trầu
Tác giả: Hoa Sen Ngọt
Thể loại: Kẹo Dừa

Danh Sách Chương (5)