ảnh bìa bài viết Trăng
Đã duyệt

Trăng

Đã hoàn thành
  • Tác giả: Non
  • Thể loại: Kẹo Lạc
  • Thể loại phụ: Tản Văn
  • Nguồn: Non
  • Thiết kế bìa: Pinterest
  • Rating: Không giới hạn độ tuổi
Tổng lượt xem
Tổng bình luận
1

Một hành trình suy tưởng đầy chất thơ về vầng trăng trong câu thơ của Hàn Mặc Tử, nơi trăng không chỉ là ánh sáng vô hình hay hữu hình, mà còn là biểu tượng của nỗi niềm, ký ức và khát vọng của con người.Tôi phẫn nộ trước cách thi nhân "rao bán" trăng, nhưng rồi chợt nhận ra, thứ được bán không phải là trăng, mà là những mảnh hồn đã tan vỡ và cả những giấc mơ còn chưa trọn vẹn,...

# Non - Trăng

“…Ai mua trăng tôi bán trăng cho

Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…”

Cứ ngân nga câu thơ ấy, lòng người lại dấy lên một nỗi bực tức khó tả, như thể lồng ngực bị ép chặt bởi cái cảm giác khó chịu trước sự chiếm tiện nghi của Hàn Mặc Tử. Người ta ỷ mình là thi sĩ, là kẻ mang trong tim “trăm lần đau, vạn lần sầu” hơn hẳn tha nhân, mà nỡ lòng với tay vớt trăng xuống để rao bán như một món hàng.

Trăng, tại sao mi lại bị biến thành vật phẩm để đem đi trao đổi, hóa ra một thứ để mua, để bán bởi một trái tim đầy thi vị nhưng cũng nhiều phần vị kỷ?

Nhưng người đời, đâu ai hay thứ họ cất tiếng rao nào phải là trăng. Nhà thơ họ Hàn đang bán trăng hay bán… nỗi niềm, bán mộng mơ, bán cái lãng đãng của một tâm hồn đã trót dính mắc với một bóng hình?

Trăng trong câu thơ ấy, nào đâu chỉ là một vầng trăng treo giữa màn đêm, mà là cả một khoảng trời chứa đựng những giấc mộng đã xa vời từ lâu, những khát khao êm đềm mà có kẻ cả đời còn chẳng bao giờ có thể với tới được.

Những thi sĩ từ trước đến nay, đâu ai chỉ bán ánh trăng, mà họ bán cả cái thế giới bên trong mình. Người đời giàu tiền giàu bạc có thể mua trăng, nhưng liệu có ai mua nổi cả hồn thơ đang trôi lạc giữa cõi trần? Liệu có ai đủ can đảm để chạm vào những mảnh vỡ của một trái tim đang rạn nứt, để cảm nhận được cái đau nhói từ sự cô đơn, từ nỗi niềm khắc khoải đang dần ăn mòn từng tế bào? Trăng ấy đâu phải chỉ để ngắm, mà là để thương, để nhớ, để giữ mãi trong lòng một ánh sáng dịu dàng nhưng thấm đẫm nỗi muộn phiền.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận