Phú Thọ một ngày mưa.
Tớ viết cho cậu hai lá thư, nhưng lại chẳng dám gửi đi cái nào. Mùa thu tràn về đến tận khung cửa, lá đa bay xơ xác đã quá độ úa vàng. Còn tớ thì cứ ôm nỗi buồn mang mác dù chẳng biết là vì đâu.
Cứ chốc chốc, một thanh âm, một hương vị lại phảng phất qua trong kí ức. Nó tới nhanh đến nỗi tớ chẳng kịp nhìn ra dáng hình ấy như thế nào, chỉ biết là khoảnh khắc sau tan biến, trái tim tớ cứ nuối tiếc hùi hụi về một cái gì đó mơ hồ thân quen.
Dạo này trời nóng khiến điện mất liên tục. Có những hôm tớ phải khổ sở cam chịu việc nhễ nhại mồ hôi dù là đã qua tám giờ tối. Những ngày ấy, thật khó để tìm được thứ gì đồng điệu, quê chẳng ra quê, thành phố chẳng ra thành phố. Không có cuộc sống bình yên bên đồng cỏ hay đám trẻ ngỗ nghịch cùng nhau vui đùa. Cũng chả còn xe cộ nườm nượp cùng ánh đèn đường chiếu sáng cả một khu. Làng mình đang dần đổi mới, nhưng cũng chính cái “nửa nạc nửa mỡ” ấy mà việc được giải toả tâm trạng khó khăn hơn bao giờ hết.
Mẹ và bà vẫn thường xuyên hỏi về cậu. Rằng lâu lắm rồi chưa thấy nó về thăm, rằng thằng Cu Con chưa chịu mời ai về nhà chơi ngoài nó. Tớ xốn xang trong lòng khi một ai đó nhắc đến tên cậu. Chẳng biết sao nữa, nhưng tớ chỉ muốn được thân thiết với mỗi cậu mà thôi.
Những nơi chôn giấu kỉ niệm của chúng mình, giờ chỉ còn một người là nhớ. Tớ vẫn thường hay lui qua lui lại, nhưng chẳng động tay chăm chút gì, để những bụi bặm cùng mạng nhện cứ thế bám mãi theo thời gian. Tớ lại thả mình trên những vùng cỏ bên kia bờ đất, nhắm nghiền mắt để mặc hương cỏ quanh đây phả vào mặt. Sông Chảy chẳng thay đổi, vẫn trong lành chở đi bao mối tình mà thanh niên làng này gửi gắm. Cuối cùng, chỉ có lòng người là đổi thay.
Bình Luận