Giấc mơ đẹp đẽ bởi nó là thứ chúng ta không thể đạt được. Một ai đó nói như thể đã bỏ cuộc dù chưa từng cố gắng chút nào. Mà phải thôi, cuộc sống hiện tại vốn là những sợi xích, trói buộc chúng ta trong cái thế giời đầy rẫy quy tắc và chuẩn mực này. Giống như sự thành công vậy, chúng ta buộc phải nỗ lực theo cùng một quy trình để đạt được một cuộc sống tuyệt vời theo quy chuẩn của số đông.
Lúc nhỏ thì phải ngoan ngoãn, nghe lời, học hành chăm chỉ. Khi lớn thì phải biết ứng xử, làm hài lòng mọi người xung quanh, nhưng cũng đừng để bị ức hiếp. Khi đi học thì phải đạt được thành tích tốt, lúc đi làm thì phải có lương cao. Mối quan hệ phải rộng, nhưng không thể thật lòng với ai. Được mọi người xung quanh yêu quý, nhưng không nên để người khác lợi dụng. Cuộc sống ngột ngạt đó được gọi là thành công. Mà tôi chẳng phản đối gì nó đâu, vì đó là cách tôi đã tồn tại hơn ba mươi năm qua.
Từ khi nhận thức được đến bây giờ, tôi luôn phải sống đẹp giống như suy nghĩ của xã hội. Dĩ nhiên nó cũng không có gì là tệ cả, một cuộc sống an toàn thì tốt mà! Nhưng không hiểu sao tận sâu thẳm con tim, có một cái gì đó bắt đầu nhói đau, như thể tôi đã giam cầm nó quá lâu ở đó, và giờ đây nó đang cố vẫy vùng thoát ra. Mà tôi chẳng thể nhớ được mình đã giam cầm cái gì nữa. Không hiểu sao thời gian gần đây, cái cảm xúc khó chịu này lại ngày càng tăng lên, khiến tôi phải cố suy nghĩ xem mình đã quên mất điều gì.
Bình Luận