[Trung thu] Trăng vàng như quả bòng ven ao.

[Trung thu] Trăng vàng như quả bòng ven ao.

 

Mỗi dịp Trung Thu, tôi không nhận được nhiều lời chúc từ bạn bè, mọi người đều ăn ý hỏi tôi năm nay đón Trung Thu ở đâu. Tôi chỉ cười, dĩ nhiên là “Về nhà đón trăng rồi”.

Nhà đối với tôi, là nơi có mẹ. Bóng áo nhuộm củ nâu vẫn luôn ở đó, đợi tôi cùng Bảo trở về dù cho đang ở nơi đâu.

Trung Thu mà, cả nhà đoàn viên.

Trăng mười bốn đã rất tròn, vành vạnh như trái bòng ven ao. Giống bòng vỏ sần sùi in dấu thời gian nhưng thơm đậm, tép tuy bé lại he he đắng nhưng thấm đẫm vị quê nhà. Mẹ vẫn thường hay nhắc, bòng này là bòng quê nội chúng tôi, không phải bưởi như mọi người hay nói. Quả nho nhỏ tròn tròn, vỏ sần sùi không bóng, được mẹ chiết từ cây ông nội trồng vào năm bố tôi sang cát. Bác cả từng nói, bố tôi không thích ăn bòng, chỉ thích tắm ao. Mẹ chỉ cười, đem cành chiết về trồng, còn lựa đúng cái góc giống ở trên quê.

Tháng tám về, từ vị trí của trái bòng vàng ruộm ấy, màu mật ong ngọt mát phủ khắp nhà tôi. Nắng thu vàng, bụi cúc vàng, đến cả mảnh sân gạch màu son đang phơi bông gạo cùng vải nhuộm lá bàng cũng ánh sắc vàng như đắp một tấm chăn dệt bằng ánh nắng. Bông và vải dùng chần chăn gối cho mùa gió úa mưa dầm, cúc dùng để tôi mày mò cất rượu. Còn nắng thu, mẹ giống như bao người, mượn nắng đem cả mùa thu đi phơi.

Mẹ đi rồi, đi vào mùa ớt đỏ sân phơi, ngô vàng gác bếp.

Ngày đoàn viên, tôi và Bảo mượn nắng thu phơi bản thân mình, cho tan đi cái mốc meo ủ dột những ngày chìm trong nỗi nhớ đong đầy.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận