[Tết] Bao giờ ngoại muối dưa hành?
Cậu út gọi tôi, rằng nhà năm nay gói bánh vào 26 Tết. Cậu hỏi vợ chồng tôi lấy bao nhiêu. Tôi nhăn nhó kêu không thể về trông bánh. Cậu chỉ cười, cha bố cô, về nướng khoai chứ báu gì. Rồi cậu nhắc sự tích nướng trộm nửa cân khoai, hay những lần kêu than khi rửa lá. Thích thật đấy, tôi trộm cười. Hạnh phúc biết bao khi vẫn còn người để làm nũng, để nhớ cho tôi những dư âm xa xôi vọng về mỗi lúc ở cạnh nhau. Cậu hỏi tôi cặp bánh cúng muốn gói to hay nhỏ, cậu vẫn nhớ bàn thờ nhà tôi chật đến độ nào. Nhắc đồ thắp hương, tôi hỏi, “Nhà có hành để cháu một lọ nhé.”
Cậu nói không, năm nay nhà không muối.
Bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ, mà nơi góc bếp chẳng có mùi chua chua. Mỗi ngày ăn bánh chưng, tôi sẽ úp mặt vào cái chum to đùng ấy, gẩy gẩy bằng đũa để có thể lấy những củ hành lệch ra khỏi cục đá gia truyền đen bóng. Đành thế thôi, sức đứa trẻ cấp hai còn có thể làm gì. Chỉ nhớ, vào một ngày tôi có thể bê cục đá gia truyền, góc bếp đã trống trơn. Tôi đứng đó, nơi vết tròn của đáy chum hằn dấu trên nền gạch, thẫn thờ. Nhà ngoại vẫn muối hành ăn Tết, nhưng không phải bằng chum nữa rồi.
Tôi cố gắng tìm về hành muối ngày xưa. Những củ hành trắng rửa vài nước trong, để nguyên vỏ ngoài và rễ. Mía chẻ thanh dài lót đáy chum. Muối hạt rang khô và nửa gáo nước vo gạo. Vỉ nén bằng tre, cuối cùng là cục đá gia truyền được đánh sạch và phơi nắng. Chỉ tiếc ký ức xưa chẳng thể vá lại cho tròn. Chum không có, cậu cũng chẳng muối nhiều đến độ cần chum. Cục đá gia truyền đen bóng ngày đó nằm im trên tường rào gạch giáp bếp, phủ dưới bóng giàn trầu. Để một ngày trầu tàn, đá mất.
Bình Luận