Cất giữ trong tim.
Tập tản văn: Giữ Trầm Không Lặng.
Tác giả: Thanh Diệp.
Nốt thứ hai: Cất giữ trong tim.
Người ta thường bảo, mối tình đầu đẹp nhất, vì nó dở dang.
Dang dở tình, dang dở lứa đôi. Chẳng thể nào ôm trọn mớ ký ức thuở xưa trong góc lòng trống vắng. Giống như em, dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể quét hết lá phượng rơi xuống của mùa hè năm ấy, mùa hè đôi mình dở dang.
Rực rỡ như cánh phượng hồng, anh thắp lửa cho lòng mình ấm nóng. Để em ấp ủ nâng niu, xấu hổ giấu cánh hoa rơi trong lưu bút, đè nặng bởi lo sợ ưu tư, ép thành cánh bướm bay trong mộng tưởng.
Một chút ngọt ngào, quãng đường mình chung bước.
Một chút chua chua, chẳng thể đỗ cùng trường.
Một chút đắng cay, quãng đường hai ngả càng xa.
Thật nhiều mặn chát, nơi đầu môi nếm thấy giọt nước chảy tràn.
Thực ra, không tính là em thất tình anh nhỉ? Vì chúng ta còn chẳng còn kịp nói lời chia tay. Anh chỉ là đi, xa mãi, như cánh phượng rơi khi hãy còn hồng.
Họ nói, anh bạc mệnh. Mỏng tựa cánh hoa, nói rơi liền theo gió, không màng tới người đợi dưới gốc cây chờ đợi được đón cánh hoa bay. Họ nói, anh còn quá trẻ… Trẻ tới mức, chẳng kịp ghi dấu cho ai. Cánh bướm chẳng kịp khô đã vội mở vở, chỉ còn sự rách nát tả tơi.
Giữa gió bão ngập trời, nhành phượng hồng gãy rụng.
Họ chỉ có thể cảm thán một từ, mệnh. Chỉ một từ, khái quát cuộc đời rực rỡ mà ngắn ngủi của anh. Một từ, qua loa cho nỗi đau làm kẻ đầu bạc ngã gục trước cuộc đời. Và cũng từ đó, thổi tắt ngọn lửa lòng đã từng ấm nóng.
Lời tác giả
Bài này sẽ có audio nha quý dị (´;ω;`)
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận