“Em biết đâu trong đục mà chờ”Một câu trong điệu Huê tình của ca trù.
Nước con sông Tích dâng mấp mé bờ, đùng đục xanh. Nước con sông Tích chồm lên bụi tre, nuốt mỗi cây già nửa cái thân bạc phênh phếch. Chỉ còn trông thấy ngọn của chúng ngắc ngoải dưới dòng xanh chảy xiết hoạ trộm mây giời. Tháng bảy, nước con sông Tích cứ dâng, dâng mãi, dường nóng nảy muốn lao đi, gần bờ, xa bờ, rồi tràn vào thôn xóm. Để làm cái chi chi?
À hà, xem bắt vạ một chữ “Tình”! Bên này sông, một gái má hồng giậm chân bình bịch, vung tay chỉ trỏ sang bên kia mà rỉa rói. Bên kia sông, một khách tang bồng đề huề lưng túi gió giăng thưỡi mặt, ngây ra như ông phỗng. Hòn bấc ném đi nhưng hòn chì không ném lại, khách tang bồng tính bài làm thân con hến, mặc gái má hồng lành chanh lành chói réo một đời cha ba đời con, nằng nặc rặt bắt đền, bắt đền. Ô hay chửa, ả ăn vạ thật đấy hử? Tò mò, dòng nước nhón gót cao nữa, đứng trên ngọn tre một cách bấp bênh dập dềnh. Giọng ả lanh lảnh bổ vào óc, mặt anh nhăn hơn khỉ. Dòng nước kiên tâm lắng tai.
– Quân xanh quá lá bạc quá vôi! Khi chưa cầu lụy trăm đàng, được rồi thì lại phũ phàng làm ngơ, ối giời cao đất dày, người đâu có người ăn xổi ở thì làm vậy? Này, tôi truyền đời báo danh cho thày biết, gái này không phải con trâu mà thày xỏ sẹo dắt ba quãng đồng rồi bỏ chợ nhá – Lửa giận, hay lửa lòng thiêu đốt đỏ bừng mặt mũi, ả nghiến răng – đã trót vương tơ, thày mà chả đèo bòng thời tôi… tôi…
Bình Luận