Hồi 1 – Chương 8: Phương Nam

– Bớ cô Trần Thị Phương Khánh, ơi cô Trần Thị Phương Khánh! Cô đang ở đâu, mau theo tôi về nhà!

Bà Vú vừa đi vừa hô to, tay cầm xấp vàng mã tung bay lên trời, rơi xuống lả tả quanh lối, bà bảo làm vậy để hồn cô nghe và nhìn thấy đường về nhà. Phương Nam ngồi xếp bằng bên trong kiệu, tay ôm một lư hương nhỏ bằng sứ màu trắng, chạm nổi mấy hình hoa sen màu xanh, trên có cắm một bó hương vàng nghi ngút khói. Ngay bên cạnh anh là xác của Phương Khánh được bọc kín bằng vải trắng, chỉ chừa lại khuôn mặt. Đôi mắt cô nhắm nghiền, trông như đang ngủ nhưng anh lại mơ hồ cảm nhận như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh đưa tay chà xát vào phần gáy, cố tạo ra chút hơi ấm. Chiếc kiệu gập gềnh, lúc lắc theo con đường mòn bọc núi, thi thoảng một luồng sương lạnh len vào tựa như hơi thở của mấy mụ quỷ núi, lạnh lẽo, tanh tanh mùi đất. Từ đây về đến nhà Phương Nam tuy không xa nhưng mãi mà chẳng đến nơi, cái buốt giá của miền rừng hoang vu đang nắm lấy cái hơi sức của những con người bé nhỏ mà kéo tuột vào trong lòng U Minh. Phương Nam nghe loáng thoáng tiếng thở phì phò, gấp gáp của những người khiêng kiệu, anh đưa tay vén tấm màn cửa hỏi nhỏ:

– Các anh có mệt lắm không? Để tôi xuống kiệu.

Một tên gia nô rụt rè đáp lời:

– Thưa cậu, kiệu nặng quá ạ…

Mồ hôi đầm đìa trên trán tên gia nô bị gió đêm thổi qua, ngấm vào da thịt lạnh buốt, Phương Nam cất tiếng gọi:

Lời tác giả

Vắng bóng khá lâu giờ tui mới trở lại, xin lỗi mọi người rất nhiều. Trong suốt thời gian vắng mặt, mọi người vẫn luôn nhớ đến và dành nhiều tình cảm cho Quỷ Trần khiến tui siêu cảm kích luôn, chân thành cảm ơn. Thời gian vừa qua tui đã trải qua một quãng thời gian cực kì khó khăn, giống như Phương Nam đang phải chịu đựng nên tui nảy sinh nhiều tình cảm và có hơi thiên vị một chút cho nhân vật này. Đáng lẽ phần này sẽ nói tiếp về Văn Trung và Ka Yiêng nhưng tui đành gác lại và dành cho phần sau. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Quỷ Trần, nói thiệt là khi tui đọc được những lời tiếp sức của mọi người, tui thấy an ủi lắm luôn. Giờ tui vực dậy được tinh thần gòi nên sẽ cố gắng ra chương nhiều hơn, mọi người đợi tui nhe. Sending big hugs to tất cả độc giả và ban biên tập của Khôi Văn Quán! Chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhớ trân trọng và dành thời gian ở bên người thân của mình nhiều hơn nha!

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận