Hồi 1 – Chương 6: Ma nữ giao lộ

Chú Bình lục lọi bao thuốc con mèo đỏ, rít một điếu dài rồi rùng mình tỉnh táo. Làn khói mờ mờ ngập trong cái buồng lái bé xíu của con xe tải khiến cho Văn Trung ho khan mấy tiếng. Anh kéo cửa kính xe xuống tầm một gang tay, hít hà cái làn sương tanh tanh mùi đất ẩm và hoa thông. Văn Trung nhìn đăm đăm vào cái bóng tối đang phủ trên mấy đọt cà phê, anh cất tiếng hỏi:

– Sao mình hay gọi cây thông là cây ngo vậy chú?

Chú Bình vẩy vẩy tàn thuốc ra ngoài cửa kính, lắc đầu:

– Gọi là cây ngo dầu, hồi xưa nghe ba má kêu sao thì mình kêu vậy chứ chú cũng không biết.

Chú Bình gốc là người miền Trung nhưng sinh ra và lớn lên ở Lâm Biên này, nên chú gọi mẹ là má, tới đời Phương Linh thì gọi cô Lan bằng mẹ. Văn Trung lại hỏi tiếp:

– Hồi xưa làm sao chú quen được cô Lan vậy?

Chú Bình cười cười, vừa bập bập điếu thuốc vừa rung người, chú kể:

– Hồi đó Lan bán bánh ở đầu đèo, chú thì đi chở hàng xuống Sài Thành, lần nào cũng ghé mua bánh hết tại Lan bán sao mà thơm lắm, ngon lắm.

Nét mặt của chú ánh lên niềm vui rạng rỡ, trông như một cậu thiếu niên đang trải qua thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời mình, điều mà khó có thể thấy được ở một ông chú trung niên đã bị thời gian bào mòn cả tinh thần lẫn sức lực. Chú cười tít mắt, tiếp lời:

– Bữa đó chú đánh liều hỏi “Em Lan, em về ăn cơm với ba má tôi không?”, chắc ông trời ổng thương chú, cho chú về một nhà với Lan.

Lời tác giả

Nhiều thứ phải viết quá, cuối cùng chẳng biết sắp xếp sao cho hợp lý cả huhu...

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận