Khoảnh khắc giao thừa sắp đến gần. Nếu bạn ở một mình, bạn có quan tâm điều đó không? Riêng tôi thì không.
Ngày cuối cùng của năm trong khi mọi người quây quần bên nhau ăn bữa cơm tất niên thì tôi lại lủi thủi một mình giữa dãy phòng trọ vắng hoe. Mọi người đều đã về quê, chỉ còn tôi là không đủ điều kiện nên phải ở lại đây. Ở nơi xứ người cái giá lạnh như thấm sâu vào tận tim gan. Lạnh, lạnh thật đấy!
Thế cho nên sau một ngày làm việc mệt mỏi tôi quyết định chui vào chăn tạo ổ để xua bớt cái không khí “thở ra khói” đang ngập tràn xung quanh này.
Ở đây người ta chẳng quan tâm tới tết. Bởi ở đây người ta không đón tết theo lịch âm. Vậy nên đi ngủ để lấy sức mai đi làm là một quyết định đúng đắn. Đấy là tôi nghĩ thế. Chắc tại tôi sống khép kín nên ngoại trừ mấy người cùng dãy trọ này ra tôi chẳng quen ai. Mà người ở dãy trọ này ở đây cũng hơn bốn, năm năm rồi. Còn tôi, năm đầu tiên xa nhà, năm đầu tiên không đón giao thừa cùng gia đình…
“Út, út mau dậy đi! Không muốn ngắm pháo hoa sao?”
Tiếng chị gái gọi khiến tôi tỉnh giấc trong khung cảnh quen thuộc. Tôi còn mơ màng lắm. Thường những lúc ngái ngủ tính trẻ con của tôi lại trỗi dậy “khó tính” hơn mọi ngày.
“A, em lại bỏ lỡ táo quân rồi! Hu hu sao chị để em ngủ quên thế?” Tôi trách cứ dịu mắt nhưng không có giọt nước nào đọng trong khóe cả.
Năm nào cũng vậy tôi đều muốn thức đến giao thừa nhưng chẳng năm nào thực hiện được mong ước đó. Bởi đơn giản là vì tôi toàn ngủ quên. Tiếng chị gái hơn tôi mười tuổi trầm ấm mà dịu dàng vỗ về:
Bình Luận