Có hôm, từ Quận hai trở về nhà, trời vừa nhá nhem tối. Mưa bắt đầu rơi. Hai chục cây số đủ dài để tôi ngoái nhìn những ô cửa sáng đèn từ những chung cư cao ốc. Những ô cửa ấy, dù sáng đèn hay vẫn còn trong bóng tối, đang chứa những điều gì?
Hồi tôi còn rất bé, có một hôm ba chở chị em tôi đi đâu đó rồi lạc đường. Đường quê không có đèn. Trời bắt đầu tối. Có thể thấy khói um lên từ gian bếp. Nhà người bắt đầu sáng đèn. Đường quê đầy cát. Ba có chút men trong người. Loạng choạng. Té. Em trai khóc ré lên. Còn tôi, nhìn vào căn nhà phía xa kia, gia đình người ta bắt đầu cơm tối. Chảy nước mắt. Nhớ mẹ và nhớ nhà. Ba rối rít xin lỗi và tập trung hơn để nhanh về nhà.
Có lẽ vì ký ức ấy đã vào tiềm thức, nên đi đâu về tối, tôi hay nhìn vào những ánh đèn. Nhà mặt tiền Sài Gòn chỉ toàn quán nên tôi hay nhìn lên cao. Ánh sáng nhỏ nhoi từ những ô cửa sổ. Trong đó, chứa số phận nào?
Trong ấy, có thể người vợ đang nấu bữa cơm tối. Mùi bếp thơm lừng. Người chồng đang chơi với những đứa trẻ. Hoặc cũng có thể, người phụ nữ đang lui cui trong bếp. Mấy đứa trẻ chỉ làm bạn với ti vi vì người đàn ông của gia đình đang ở nơi nào đó ngoài cửa. Cũng có thể, là cô gái độc thân, thành đạt, đang tự thưởng bằng một bữa ăn tự nấu, hoặc có thể, đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, đợi một cái tên thân thương hiện lên.
Ô cửa sổ đối diện nhà tôi là gia đình nhỏ, chỉ có người mẹ trẻ và bé chừng hai tuổi. Dẫu biết rằng, phụ nữ chọn đơn thân nuôi con sẽ nhiều vất vả, sẽ có khi tủi thân, có khi stressTrạng thái thần kinh bị căng thẳng nặng. Nhưng tôi thấy chị hay cười, hay ôm con ra cửa sổ rồi hôn con, nói gì đó với con. Thầm nhủ, chắc chị an yên với chọn lựa của mình, nhờ vậy, đứa trẻ cũng sẽ an nhiên mà lớn lên.
Bình Luận