Người Cộng Sản – Người Liệt Sĩ Vô Danh
Hồi bé, tôi từng nhặt cánh hoa đào rơi vào mỗi dịp Tết và đan lại với nhau như một vòng nguyệt quế vậy, tôi khẽ hỏi mẹ rằng:
– Mẹ ơi, có phải cánh hoa này là mùa xuân không.
Mẹ bảo đó là mùa xuân đó. Vậy… liệu mùa xuân có qua đi không khi cánh hoa rơi. Mẹ nói với tôi cùng cái ôm thân thương:
– Con của mẹ đã lớn như vậy rồi ư!?
Rồi trong cái ôm của mẹ, tôi vẫn ấp ủ một câu hỏi rằng: “Mùa xuân là gì”.
Nhưng khi lớn dần lên, tôi chẳng nhặt cánh hoa rơi hay tò mò về chúng nữa. Nay đang là mùa hạ, ánh nắng vẫn dịu dàng với tôi. Bên ô cửa sổ, tôi chợt nhận thấy trời đang dần thay sắc. Mới ngày nào mưa phùn còn lất phất mà giờ đây đã nhường chỗ cho cơn mưa rào mắt rượi của mùa hè. Tôi từng đọc những khẩu hiệu: “Mùa xuân của Đảng…”. Vậy có phải chăng, khi một trái tim của người Cộng Sản đã ngừng đập, sắc màu của Đảng cũng dần mất đi? Sự giao chuyển giữa mùa xuân sang hạ cũng giống như những lớp già dần nhường chỗ cho lớp trẻ là nắng hạ tươi mới phải không?
Xương hòa vào đất quê hương,
Máu đỏ bất khuất tô lên lá cờ.
Mẹ già, vợ con vẫn chờ,
Anh đi chẳng kịp gửi lời hỏi thăm.
Lạnh thay chỗ đất anh nằm,
Môi thù sâu đậm, một lòng khắc ghi.
Anh chẳng buồn ngày biệt ly,
Vì anh được chết, trên non sông mình.
Núi non phong cảnh hữu tình,
Đọng trong đôi mắt, theo anh lên trời.
Anh đi tấm gương sáng ngời,
Hẹn em tháng Bảy, anh sẽ về thăm,
Về thăm em, mẹ và con,
Bình Luận