Trước đây có một bạn nhờ mình nói sơ sơ về pháp luật Việt Nam thời phong kiến cổ đại nên sẵn đăng lên cho mọi người ai cần thì tham khảo. Vì mình chủ yếu nghiên cứu Luật Hồng Đức nên chỉ nói xoay quanh bộ luật này thôi nhé! Mình cũng không biết nói sơ sơ là nói thế nào, thôi thì hiểu thế nào thì sơ thế ấy hén. Trước khi đi vào bàn luận sâu hơn thì mình chạy sơ một chuyến lịch sử lập pháp Việt Nam nghen.
Theo bản đồ cổ đại thì… Thôi bỏ đi. Bàn cái này là tới sáng năm sau vẫn chưa nói hết. Mình bắt đầu từ 1000 năm Bắc thuộc nhé. Để tiện bề, người viết xin mượn Đại Việt làm danh xưng chung cho Việt Nam thời phong kiến, tại vì trong nhiều quốc hiệu thì đây là cái có tuổi thọ lâu dài nhất thôi. Đại Việt bị ách đô hộ ngàn năm nên chịu ảnh hưởng khá nhiều về văn hóa và pháp luật, hàng xóm đi ngang về tắt muốn đồng hoá chúng ta. Đó là lý do khiến cho luật pháp và văn hoá nhà mình và nhà hàng xóm cứ hao hao với nhau. Khiến nhà hàng xóm lâu lâu lại tru tréo lên là nhà mình “ăn cướp” nhà họ, này nọ lọ chai. Dù sao cũng thói quen, mấy ngàn năm nay rồi. Ảnh hưởng thì mình nói ảnh hưởng thôi.
Pháp luật các triều đại phong kiến thuở ban đầu thì còn khá thô sơ chủ yếu là phép vua lệ làng. Đến đời vua Lý Thái Tông mới ban hành bộ luật đầu tiên là Bộ luật Hình thư, nước ta “chính thức” có một bộ luật thành văn. Tuy nhiên, theo lịch sử thì bộ luật này đã thất truyền rồi. Ai bảo nước mình có hơn ba phần tư thời gian đánh giặc, bị chiến tranh tàn phá, bị người cướp bóc. Thứ gì còn?
Bình Luận