Chương 3: Câu Lạc Bộ Á Châu

Ba người Tàu lúc này đứng trên hành lang và thể hiện đủ mọi biểu cảm: Hai người đàn ông, một người trợn mắt, mặt đỏ ké như Quan Công, tháo giày ra dí đánh người còn lại – đang làm vẻ mặt ngây thơ không hiểu vì sao mình bị đánh – trong khi người phụ nữ thì khoanh tay, nhắm mắt lắc đầu ra vẻ thất vọng lắm. Bất chợt một giọng nói vang lên phá tan màn kịch trên:

“Này anh gì ơi, anh làm rơi đồ này.”

Hồng Bết Nhác và Hoàn Mập liền dừng tay và nhìn về hướng phát ra âm thanh. Hoàn Mập nhận ra người đang đi từ đằng xa chính là người mà gã đã vô tình va phải ban nãy, và trên tay người đó đang cầm tấm vải bản đồ.

Mau lẹ, Hoàn Mập chạy tới và giật lấy tấm vải cũ nát, rồi ba chân bốn cẳng chạy về chỗ Xá Lị Hường, quỳ một chân xuống, kính cẩn dâng tấm bản đồ cho cô, nói giọng từ tốn:

“Chị dâu, tấm bản đồ đây ạ.”

“Thằng này, mày cảm ơn người ta chưa?” Bết Nhác kéo tai Hoàn Mập làm gã đau điếng, ú ớ vài câu.

Lúc này người thanh niên Châu Á cũng bước tới gần ba người Tàu. Hoàn Mập liền chạy tới nắm tay anh này lắc lắc liên tục, miệng nói liến thoắng: “Cám ơn nhiều lắm, anh là ân nhân cứu mạng của tôi đó.”

“Ơ… có gì đâu.” Người thanh niên đáp và khẽ mỉm cười, cau mày vài cái.

“Anh cũng là người Trung Hoa à?” Bết Nhác hỏi.

“Không, tôi là người Việt Nam.” Người thanh niên đáp.

Hoàn Mập chợt ồ lên một tiếng rồi nói với giọng ậm ừ: “Việt Nam à, ra là vậy….”

“Sao cơ?” Người thanh niên hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận