Chương 2: Xá Lị Hường

Trong một buổi tối náo nhiệt tại Phố Tàu (Chinese Town) ở Pennsylvania, có hai thanh niên, một gầy, một ốm bước vào một tiệm ăn.

Tiệm được trang trí theo kiểu Trung Hoa lai Mỹ: tường sơn màu sáng, trên tường có gắn những tấm giấy đỏ cắt hình vuông ghi chữ Tàu. Bàn ghế làm bằng gỗ mun đen đặt rải rác khắp quán. Ở quầy thu ngân có hai người đang bận bịu bấm máy tính, quẹt thẻ, đưa hóa đơn cho khách. Khách trong quán chủ yếu là người Mỹ, chỉ có hai thanh niên mới vào là người châu Á.

“Cho món trà chiều đi!” Người mập nói.

“Thưa anh, giờ là buổi tối nên bọn em không phục vụ món đó ạ.” Người phục vụ – là một thanh niên trạc tuổi hai vị khách này, bận đồng phục đen với một tấm tạp dề màu trắng – lễ phép đáp.

“Ơ hay, sao lại lạ lùng vậy?” Tên mập sững cồ lên khiến bao vị khách ngạc nhiên quay sang nhìn gã. Chỉ ngón tay vào mặt người bồi bàn mắt hí, tên mập gằn giọng nói: “Mày có biết là McDonlad phục vụ món điểm tâm cả ngày không?”

“Dạ thưa anh, nó là thức ăn sáng (breakfast) chứ không phải điểm tâm (dim sum), và em biết, thưa anh. Nhưng đó là McDonald còn đây là nhà hàng Tàu ạ.”

“Không được, không được, không được!” Tên mập chắc lưỡi nói và đứng dậy, cất giọng oan oan: “Quản lý đâu? Tôi muốn gặp quản lý!”

Trong khi Hoàn Mập gây ra vụ náo loạn thì Bết Nhác, tranh thủ không ai để ý đã lẻn tới bàn ăn ở trong góc tiệm. Cạnh cái bàn là bàn thờ ông địa và thần tài, Bết Nhác nhìn quanh quất để đảm bảo là không ai nhìn thấy mình rồi liền thọc tay vào trong bàn thờ. Sau một hồi sờ sờ nắn nắn thì Bết Nhác lôi từ phía sau hai bức tượng ra bao nhiêu là xác gián, khăn giấy vụn, điếu thuốc, bao cao su đã xài rồi, trái chôm chôm thối rửa… và cuối cùng là một mảnh vải nhàu nhĩ, cũ nát.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận