Chương 13: Hậu Duệ của Nhà Vua

Người đàn ông cúi người tới gần Phúc rồi đưa bàn tay thô ráp ra vỗ nhè nhẹ lên mặt anh, nói bằng một giọng hiền lành rằng:

“Này thì nhà nghèo ba má đông! Xạo sự ha mày?”

“Ơ chú!” Phúc kêu toáng lên, ngồi bật dậy. “Chú là người Việt Nam sao?”

“Đúng rồi! Việt Nam một trăm phần trăm!” Người đàn ông bật cười khà khà. Hai người còn lại cũng cười theo. Phúc nghe chất giọng của họ hơi mang âm hưởng miền Nam có lai với chút Tàu.

“Con cũng Việt Nam nè.” Phúc nói ngay.

“Thế thằng này có phải không?” Một người nói và đưa chân hất tuyết vào mặt Hiro.

“Ảnh là người Nhật.” Phúc nói với giọng run run. “Nhưng ảnh tốt lắm, với lại tụi con không có ý mạo phạm mồ mả của… tổ tiên mấy chú đâu. Mấy chú tha tụi con đi!”

“Lạnh quá!” Một người nói rồi xoay đầu nhìn xung quanh. “Về xe sưởi ấm đi rồi có muốn nói gì thì nói sau!”

Người đứng gần Phúc gật gù rồi bảo: “Kêu mấy đứa mang con nhỏ kia về luôn.”

“Con nhỏ nào?” Phúc kêu toáng lên. “Là Xá Lị Hường sao?”

“Gì xá lị? Xá xị? Muốn uống xá xị hả?” Một người cười toáng lên. “Bây giờ đang lạnh muốn chết luôn đây, uống rượu cho ấm chứ uống xá xị ăn nhằm gì?”

Phúc quê quá nên không nói nữa, bèn theo ba người đàn ông đi xuống núi. Hiro vẫn chưa tỉnh nên phải có hai người dìu đi. Được một đoạn, Phúc xoay người lại nhìn cái hang ở lưng chừng núi và cắn môi, rùng mình mấy cái. Cái hang đó chính là đoạn kết của con sông cạn đáy. Anh nghĩ thầm rằng nếu bên dưới không có cái hồ, hoặc giả như cái hồ đóng băng thì cả năm người có thể đã tan xương nát thịt rồi.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận