Chương 11: Ngôi Mộ Bạc
Xá Lị Hường trề môi xuống, “hứ” một tiếng rồi bảo: “Anh không đùa đấy chứ? Đây là tiếng Việt à? Tôi tưởng tiếng Việt giống tiếng Trung chứ?”
Phúc lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, chúng tôi dùng tiếng La Tinh mà. Đây, để tôi đọc cho hai người nghe trong này viết gì nhé.” Nói đoạn Phúc hắng giọng mấy cái, cất tiếng dõng dạc rằng:
“Không chơi tất thắng!”
Hường nhăn mặt, xoay qua nhìn Hiro, rồi lại xoay lại nhìn Phúc, kế đó lại nhìn Hiro, sau cùng nhìn lại bản thân mình và thốt lên:
“Trời ơi, cái quần què gì đây?”
Ba người đứng lặng im hồi lâu thì Hiro khẽ nói:
“Nghĩ kĩ thì cũng có lý lắm. Không chơi nên mới thắng, đó là tôn chỉ tối cao của bài bạc mà. Như ban nãy tôi không chơi, cô cũng không chơi, thành ra bàn đá mới bị hủy và cái hộp bạc mới trồi lên. Giả như chúng ta cứ tiếp tục chơi thì tới lúc nào đó sẽ không còn ai sống sót nữa. Rõ ràng trò chơi đấu bài này không thể thắng, chỉ có thua. Vậy nên không chơi mới là thắng!”
Rồi Hiro ngửa mặt lên cao, cười lớn mấy tiếng sảng khoái:
“Hay, hay lắm! Thần Bài đúng là cao nhân mà!”
“Không thể nào!” Hường gào lên. “Không thể nào! Thần Bài là người Quảng Đông mà? Là người Trung Hoa mà? Sao lại viết lời nhắn bằng tiếng Việt? Phúc, anh gạt chúng tôi đúng không?” Nói đoạn cô ta đưa tay giật lấy tẩm vải cũ từ tay Phúc.
Phúc lắc đầu: “Tôi nói thật đấy. Nếu cô không tin thì khi ra khỏi đây cứ dùng Google dịch là biết tôi có nói dối hay không.”
“Không thể nào! Không thể nào!” Hường lèm bèm một hồi, hai tay vò đầu bứt tóc.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Danh Sách Chương (13)
- Chương 1: Công Phu Mõ Cóc
- Chương 2: Xá Lị Hường
- Chương 3: Câu Lạc Bộ Á Châu
- Chương 4: Thập Tự Thần Thánh
- Chương 5: Tảng Đá
- Chương 6: Tướng Cướp Một Tay
- Chương 7: Vòng Quay Tử Thần
- Chương 8: Xí Ngầu Định Mệnh
- Chương 9: Cánh Cửa Sập
- Chương 10: Nghi Thức Đấu Bài
- Chương 11: Ngôi Mộ Bạc
- Chương 12: Con Sông Cạn Đáy
- Chương 13: Hậu Duệ của Nhà Vua
Bình Luận