Chương 1: Công Phu Mõ Cóc

Hồng Bát Cơm, người Quảng Đông, là cháu đời thứ bảy bảy bốn chín của Hồng Thất Công (chỉ trùng tên, không phải cái ông trong truyện chưởng của Kim Dung). Không ai rõ Hồng Thất Công này sống ở thời đại nào, chỉ biết là ông ta làm công việc gì đó rất “quan trọng” trong làng xã, ấy vậy mà cả nhà họ mấy chục đời cứ nghèo kiết xác.

Tới thời cháu chắt là Bát Cơm thì ông này chịu không nổi cảnh nghèo nên đánh liều bỏ quê, vượt biên qua Hồng Kông làm ăn. Sau một thời gian lăn lộn vất vả, dãi nắng dầm sương, trồng cây si trước cửa nhà phú hào, Cơm cũng cưới được cô Hương – là con của ông chủ sản xuất kệ đựng chén có tiếng ở quốc đảo này – kể từ đó, đời Cơm đã thay đổi, lên như diều gặp gió (còn có cách nói khác là đời lên hương).

Tiếp quản gia sản nhà vợ, Cơm chí thú làm ăn, lại hay ra ngoài học hỏi thêm nên công việc kinh doanh ngày càng thuận lợi. Mặt hàng kệ đựng chén giờ không chỉ nổi danh ở cái xứ Hương Cảng mà còn bắt đầu lấn sân sang thị trường Đại Lục, và nghe đâu còn chuẩn bị xuất khẩu qua các nước Châu Âu, Châu Phi nữa. Vì giỏi giang thế nên bạn bè trong giới kinh doanh đã đặt cho Hồng Bát Cơm cái ngoại hiệu là “Vua kệ đựng chén” (tức Chạn Vương).

Sau khi lăn lộn ở đất khách quê người gần ba chục năm, Hồng quay về nhà cũ ở Quảng Đông và quyết định xây một căn nhà to bự để cho bà con chòm xóm lác mắt chơi. Sau một thời gian thì căn nhà cũng hoàn thành. Hàng xóm vì ngưỡng mộ nên đã đặt cho Cơm một cái ngoại hiệu thứ hai là Đại gia (tức nhà to) và khen ông quả thực có phúc: Tiền tài, danh vọng, của cải, không gì là ông không thiếu.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận