Có lẽ bất cứ gia đình nào trên đời này cũng có đôi lần phải đối mặt với vấn đề tắc ống nước, hoặc không thì phải lên đến đôi chục lần. Nói ra thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng sự thật là ống nước nhà tôi đã hỏng đến lần thứ mười chín. Và bây giờ thì đúng là cùng đường: hai đứa trẻ con đang rên rỉ kêu đói, tủ lạnh lại chẳng còn chút gì có thể ăn tạm bợ (phải nói là rỗng toác), ba mẹ tôi không biết đã rời nhà từ bao giờ, còn tôi thì cũng đói meo, và mệt lả. Tôi định bụng sẽ kéo hai đứa ra một tiệm tạp hóa be bé gần nhà. Nhưng bọn trẻ con chẳng muốn phải làm gì khi chúng đã tả tơi, giống như “một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?”Trích lời của nhân vật ông giáo trong tác phẩm “Lão Hạc” (Nam Cao) vậy.
Hết cách, tôi đành lủi thủi đi một mình. Tôi vừa lê bước vừa bấm máy gọi chú thợ sửa ống nước. Tôi cần nước, rất nhiều. Nếu bây giờ chú ấy xuất hiện ngay, có lẽ tôi sẽ lầm tưởng đó là một tiên ông mất.
“Tiếc quá cháu à, nhà chú đang đi du lịch.”
“Không sao đâu ạ.”
Có vẻ như hôm nay sẽ là một ngày không mấy suôn sẻ.
Khi tôi đang phân vân giữa bánh mì kẹp và cơm hộp, một cậu bạn cũng đi mua bữa sáng đứng bên cạnh tôi vô tư nói:
“Nếu không chọn được sẽ mua gì thì cậu nên mua cả hai đi, người ta vẫn nói khi phân vân thì cứ chọn tất còn gì.”
“Cảm ơn nhé, nhưng mình không thể ăn hết đâu.”
Chú thích (1)
- 1. Trích lời của nhân vật ông giáo trong tác phẩm “Lão Hạc” (Nam Cao)
Bình Luận