Chương 9: Ký ức thời gian

Hạt sương lành lạnh buông xuống, đọng trên ô cửa sổ. Tịnh Đông mệt mỏi thức dậy, anh cầm chiếc điện thoại hồi lâu. Khi nắng sáng ngập tràn cả căn phòng, anh mang đàn xuống phố.

– Này cậu! – Kỷ Văn đứng đợi dưới tầng trệt, trông dáng vẻ anh ta hẳn chờ đợi khá lâu. Tịnh Đông ngạc nhiên vô cùng, anh thử lại gần hỏi chuyện.

– Anh cần gì sao? – Tịnh Đông lịch sự nói. Kỷ Văn dường như tâm thế không mấy vui vẻ. Có thể cả đêm anh ta chẳng ngủ được.

– Cậu đang làm phiền vợ tôi!

Thái độ Kỷ Văn rõ ràng đe dọa Tịnh Đông. Anh ta trông cao to hơn, vạm vỡ hơn. Tịnh Đông thấy thế chỉ khẽ mỉm cười, anh nói âm lượng vừa đủ nghe:

– Là anh làm cô ấy bị tổn thương. Giờ anh có tư cách nói điều đó sao?

Bốp!!!

Tịnh Đông bất ngờ bởi cú nện của Kỷ Văn. Anh mất thăng bằng, té nhào ra đất, một chút máu chảy qua khóe miệng, anh cố lồm cồm ngồi dậy. Kỷ Văn nhìn vậy thì chau mày, cố kìm chế sự tức giận.

– Đó là chuyện của chúng tôi, cậu xen vào làm gì?

Tịnh Đông lau vệt máu quanh miệng, anh bình tĩnh nhìn kẻ đang buồn bực kia. Hạnh phúc mong manh không gìn giữ, giờ trách ai đây?

– Anh đến chỉ nói vậy thôi sao?

Nghe Tịnh Đông đáp trả, Kỷ Văn bỗng ngây người. Bản thân anh ta tự ý thức rằng mình không còn liên quan gì với vợ cũ cả. Nhưng… sự ân hận khiến anh ta chỉ muốn làm kẻ ích kỉ.

– Cậu sẽ thất bại thôi. Bỏ cuộc đi!

Kỷ Văn buông lời thẳng thắn, Tịnh Đông biết thế cũng chỉ thở dài, anh xốc chiếc túi đeo ghi ta lại. Câu chuyện có lẽ dừng nơi đây. Dẫu sao, hai người đàn ông kia đều hiểu rõ trái tim cô gái ấy.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận