Chương 8: Trời sao lấp lánh

Tán cây đu đưa theo làn gió se lạnh. Mặt trời ấm áp nằm trên đỉnh đầu. Hạnh Tương chậm rãi từng bước chân muộn phiền, bao suy nghĩ dồn dập cho câu chuyện tình yêu thời quên lãng. Con đường, góc phố là biển trời thơ mộng. Cô không chắc mình cố chịu nỗi cô đơn giày vò tâm hồn ra sao. Miễn tự sống tốt vẫn hơn cứ ôm lấy nỗi buồn vô tận.

Văn Tịnh Đông, nói thế nào nhỉ? Anh nhỏ tuổi hơn cô và cô không suy nghĩ thêm điều gì cả!

Túi xách?

Hạnh Tương giật mình. Cô quên béng ngay nó. Thật khó tin, sao cô có thể đãng trí những lúc như vầy chứ?

Thật là…

Hạnh Tương bấm bụng. Rốt cuộc, cô đành quay lại câu lạc bộ ghi ta. Dĩ nhiên, sự gượng gạo thì không tránh khỏi. Lúc nãy bỏ đi quyết liệt lắm cơ mà!

À…

Cô ngần ngừ khi đứng trước cánh cửa kính bóng loáng. Cả hai phút sau, cô hít một hơi thật mạnh và đẩy nhẹ cửa vào. Âm thanh cọt kẹt trong căn phòng trống nghe rất rõ, Hạnh Tương kinh ngạc bởi Tịnh Đông ngồi sát ngay chỗ ra vào. Anh nhìn thấy cô. Tất nhiên! Và anh cười, một nụ cười nhẹ nhàng tựa cơn gió thoảng qua nơi bậc cửa.

– Tương Tương, mừng cô trở lại.

Gì thế?

Hạnh Tương chưa kịp định thần, cô trông nét mặt Tịnh Đông rất lạ. Anh đứng dậy, tay cầm chiếc túi xách trao cho cô. Bằng thứ cảm giác nào đó, cô thận trọng quan sát mọi hành động anh đang làm. Khi bàn tay anh muốn chạm lên tóc cô thì khoảnh khắc không ngờ xảy ra.

– Ôi! – Hạnh Tương hoảng hốt, Tịnh Đông phút chốc nằm ngã xuống sàn. Cô chỉ kịp đỡ được đầu anh.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận