Chương 7: Sợi nắng bên hiên

Nắng tràn qua ô cửa, Hạnh Tương bừng tỉnh giấc. Cô đẩy chú mèo hung sang bên. Trông nó ngủ ngon lành và khá nặng đấy!

Nhớ lại chuyện hôm qua, cô thoáng lạnh người. Một cảm giác kì lạ, len lỏi vào trong trái tim. Cô chưa từng bị như thế lần nào cả. Dù Kỷ Văn như giấc mơ quá khứ nhưng hồi ức đẹp đẽ ấy cũng mãi là ánh trăng dưới đáy nước. Nó không phải hiện hữu theo kí ức nhạt phai. Sợi thời gian đưa cả kỉ niệm đong đầy rồi xóa sạch bao miền lưu luyến. Chẳng trông mong điều chi cả. Cô tự nhủ thầm. Cuộc sống do mình chọn lựa, sự việc qua rồi cứ chìm vào quên lãng.

– Tạm biệt tôi nhé thời gian! – Cô thì thầm bên cửa sổ. Đàn chim lượn vòng quanh mái nhà. Tầng mây xanh ngắt màu thiên thanh bất tận. Thứ không khí dịu ngọt của sự cô đơn.

Có khi chỉ là ta muốn tin như thế…

Một ốc đảo riêng mình.

Cô nhìn bức phát thảo còn dang dở. Phải chăng số mệnh an bài, tình yêu gặp nhiều sóng gió? Cô thở dài trông xuống sân. Không hiểu sao bắt gặp ánh mắt vui vẻ của Tịnh Đông. Anh vẫy tay chào mà cô thì kinh ngạc đến sửng sốt.

– Cái gì vậy nè?

Cô nhăn mặt. Đâu ngờ Tịnh Đông vừa sáng sớm lại canh cổng nhà cô thế này. Hạnh Tương ôm đầu đầy bực bội. Lúc này, bố cô gõ cửa. Cô thừa biết câu chuyện sắp bắt đầu.

Thôi nào! Phấn chấn lên!

– Bố!

Cô cười gượng, bố cô thì nhướng mày. Ông ấy có chút là lạ mà sau đó bảo cô xuống nhà. Hiển nhiên, ông mong đợi con gái sẽ tìm được hạnh phúc mới thay vì cứ sống độc thân như vầy. Hạnh Tương ngán ngẩm nét ngây ngô của Tịnh Đông. Dù anh ấy khá điển trai nhưng nhỏ tuổi hơn, cô cứ cảm giác cái đuôi này hơi phiền phức.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận