Chương 6: Gió động chân mây

Cơn mưa nhè nhẹ thoảng qua, Hạnh Tương cặm cụi bản phác thảo mới. Cô miệt mài khi đầu óc rối ren, rất khó để tập trung cho ý tưởng. Không khéo bản phác họa này lại đi vào sọt rác!

Nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ sáng, cô chẳng định ra phố để tìm ý tưởng. Không khí thật mát lành, đôi lúc ngủ ở nhà mới thật sự sung sướng. Con mèo hung đỏ nằm cuộn tròn dưới sàn. Nó phát ra tiếng rên khe khẽ, cô chỉ sờ chiếc bụng béo tròn đó. Trông nó lười biếng mà đáng yêu vô cùng.

– Cốc! Cốc!

Cô uể oải mở cửa, bố cô có vẻ không thoải mái lắm. Ông ngần ngừ hỏi cô:

– Có khách đến tìm, con… muốn gặp không?

Hạnh Tương ái ngại câu nói của bố, cô trầm ngâm nghĩ ngợi song vẫn rảo bước ra cổng. Cánh cửa màu trắng nổi bật, nhìn qua khe hở từng song sắt. Cô thở dài khi thấy bó hoa Kỷ Văn cầm trên tay. Anh ta kiên nhẫn đợi cũng khá lâu. Vẻ như bố cô cũng không hoan nghênh lắm. Ấy vậy, ông vẫn lịch sự vào nói cho cô biết. Cô đẩy cánh cửa, Kỷ Văn rộ lên nét phấn khởi. Chí ít cô không xua đuổi anh theo cách nghĩ thông thường.

– Chào em! – Kỷ Văn mở lời, thái độ thân thiện gần gũi. Hạnh Tương bình thản nhìn anh ta, trái tim nguội lạnh đâu thiết tha gì tình xưa còn lại. Cô thừa hiểu Kỷ Văn muốn gì, chỉ là liệu anh ta dùng lời lẽ nào để nói thôi.

– Có chuyện gì không? – Cô trả lời, Kỷ Văn chợt sững người lại. Cảm giác như cô ấy chưa hẳn là Hạnh Tương. Đột nhiên cả con người thay đổi hẳn, cô gái năm nào bỗng vô cảm, đầy nỗi giá băng.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận