Chương 3: Vệt nắng chân mây
Nắng sớm chan hòa bên ô cửa, Hạnh Tương say mê phác thảo bức họa cô vừa nghĩ trong đầu. Cả đêm thao thức mãi, không sao ngủ được. Mẹ cô loay hoay dưới bếp, mùi thức ăn thơm lừng khắp phòng. Vác chiếc bụng đói meo xuống nhà, cô háo hức nhìn bữa sáng ngon lành.
Bố cô chậm rãi uống ngụm trà, chốc chốc ông thoáng trông cô con gái qua nét mặt tươi vui. Thái độ cô vẫn bình thản sau cuộc hôn nhân ấy, mọi người còn lo trước lo sau an ủi cô. Có lẽ không cần thiết, cô đối mặt tất cả như điều hiển nhiên vậy. Sự bình yên trôi theo tháng năm mỗi ngày. Đôi lúc cô tự hỏi sao lòng mình quá lãnh đạm. Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương. Ắt hẳn góc tối trong trái tim đã mờ hẳn, nó rộn ràng sau biến cố tình yêu.
Sao thế nhỉ?
Cô lặng lẽ lang thang khắp phố, từng con đường thân thuộc gợi bao kỉ niệm xưa. Cơn gió vô tình lướt qua mái tóc dài xinh đẹp. Hạnh Tương rạng rỡ như cô thôn nữ ra phố. Tiếng ghi ta đầu hồi nghe êm dịu trái tim. Cô lần bước tìm theo âm điệu ngọt ngào đó. Như một cách hiếu kì, cô bị cuốn hút bởi thứ Tây ban cầm ấy.
Xem nào!
Nhiều người thích thú vây xung quanh, nét trầm trồ hiện trên gương mặt họ. Có thể là hâm mộ hoặc tán thưởng.
Anh ta chơi điêu luyện thế mà!
Cô thầm nghĩ nhưng rồi ngạc nhiên. Chính xác là vị thầy giáo dạy nhạc ở câu lạc bộ đây sao?
Hạnh Tương nhướng mày. Thôi nào! Tốt nhất cô nên đi hướng khác!
Cảm giác vừa ngại vừa sợ phiền, Hạnh Tương rảo bước thật nhanh. Cô ghé sang hiệu sách bên kia đường. Đành thả hồn quanh mấy trang giấy trắng vậy. Ít nhất nó giúp cô có thêm cảm hứng sáng tác. Ngoài trời, đám mây vần vũ dữ dội. Lại sắp đổ mưa đây! Cô nhìn ra cửa sổ hiệu sách, mọi người hối hả chạy ngược xuôi.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận