Chương 2: Mắt biếc lao xao
Cơn mưa tạnh hẳn, những chiếc lá còn đọng từng giọt pha lê trong trẻo. Không khí xung quanh trở nên dễ chịu, Hạnh Tương thở dài ngắm nhìn bầu trời qua ô cửa sổ. Đàn gà con xúm xít nấp dưới cánh mẹ. Trông chúng đáng yêu làm sao! Bộ lông tơ vàng bóng bẩy, đôi mắt tròn xoe và cái miệng kêu chíp chíp. Chúng có vẻ hân hoan khi ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Ngày mới bắt đầu, cô ủ rũ nhìn bức tranh chưa hoàn thiện. Đã lâu lắm rồi, khi trái tim bướng bỉnh dại khờ quên hẳn tình yêu thuở nào. Cảm giác tự do nhưng trống trải vô ngần.
Thôi kệ!
Hạnh Tương nhún vai. Chúng ta không nên đổ lỗi cho quá khứ, cứ sống vì hiện tại. Bởi mỗi người sinh ra chỉ có một lần mà thôi. Hãy sống đến hơi thở cuối cùng.
– Con đi nữa hả? – Mẹ cô dưới bếp nói vọng lên. Bà ấy khá bận rộn. Nhiều lúc cô tự nhủ không biết bản thân đã làm điều gì tốt cho mẹ. Dẫu sao, bà ấy luôn yêu thương cô suốt bao nhiêu năm. Cả cha mẹ đều rất quan trọng, cô khắc ghi mọi thứ vào lòng mình.
– Con về ngay thôi! – Cô vẫy tay chào và nhanh chóng vào nội ô thành phố.
Cơn mưa dịu ngọt lắng xuống, cảm giác cuộc sống tràn trề qua ngưỡng cửa thanh xuân. Hạnh Tương thoải mái đeo chiếc túi xách nhỏ trên vai, cô rảo bước quanh công viên bờ hồ. Bọn trẻ con thích nô đùa gần vũng nước đọng. Chúng nghịch khiến cô phát hờn. Có lẽ tuổi thơ như giấc mơ tuyệt diệu cô khao khát quay về. Mặt hồ yên tĩnh quá, mấy con cá buồn chẳng thèm ngoi lên đớp mồi. Cô nhìn chúng qua làn nước trong xanh, màu thiên thanh cùng áng mây trôi lơ lửng. Ai biết thứ cảm giác lạc lõng đầy nỗi xót xa khi hoài niệm kí ức buồn lai láng.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận