Chương 10: Khúc nhạc tình ca

Chiếc lá khô héo úa bay nhè nhẹ dưới bãi cỏ vàng. Mấy con châu chấu nhảy nhót quanh bờ hồ yên ả. Quanh rặng núi kì vĩ, hàng thủy tùng soi mình dưới đáy. Chốc chốc, lũ cá ngoi lên đớp mồi. Chúng thong thả như những con người nhàn rỗi. Sắc tím mùa thu trải mình nom thật kì lạ. Xa xa, ngọn núi như đâm thủng tầng mây. Gợn sóng lăn tăn vẽ nên nốt nhạc diệu kì. Có thể hơi ảo diệu nhưng trí tưởng tượng luôn khiến chúng ta cảm giác đúng đắn.

Hạnh Tương ngắm nghía bức tranh hoàn chỉnh. Cô vẽ nó suốt sáu tháng dài không ngừng nghỉ. Chưa bao giờ cảm hứng dâng trào đến thế, kể từ khi cô đón chuyến xe buýt đến đây. Một ngày xa xôi, lúc tiếng đàn ghi ta tưới mát tâm hồn nữ họa sĩ. Cũng lâu lắm rồi nhỉ! Bờ hồ thanh vắng đẹp như tranh vẽ, một anh chàng hâm hâm ngồi đánh đàn cho cô nghe. Có thể phiền toái, đôi khi lại khó chịu nhưng dần dà cuộc sống cô mãi quanh quẩn bên lọ màu và giá vẽ, cô chợt muốn ai đó gây rối mình tí.

Tịnh Đông đột ngột biến đâu mất. Thỉnh thoảng, cô đi ngang qua câu lạc bộ ghi ta. Mọi người vẫn tham gia đầy đủ, tuy nhiên người hướng dẫn không phải là anh. Cái đuôi phiền hà ấy mất hút như chưa từng xuất hiện. Cô cũng chẳng vui gì, bản thân cô nhìn nhận mọi thứ quá ư bình thản. Thật vậy, giờ lòng cô trống trải vô cùng.

Mang bức tranh trở về nhà, cô phụ mẹ nấu bữa tối. Không khí đầm ấm khiến cô hạnh phúc hơn. Dù thất bại trong hôn nhân nhưng gia đình mãi mãi là nơi đón chào cô quay lại.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận