Hôm nay là buổi sáng đầu tiên của tiết lập xuân. Thả bộ trong công viên Tao Đàn, lòng tôi dậy lên một xúc cảm vừa quen vừa lạ.
Trên những hàng cây, vàng còn chưa rụng hết, xanh đà đón gió xuân. Dưới thảm lá cỏ, người trẻ vào thế yoga, tình nhân chụp hình cưới, người già nói chuyện xưa. Trông ai cũng thư giãn, bình an. Tôi cứ thả chân mình đi, thả mắt ngắm nhìn cảnh vật, thả tâm hồn vào thứ không khí trong lành của một mùa xuân mới. Lá vô ưu rụng đầy trên cỏ chánh niệm. Một buổi sáng ngỡ không có trong sự thật.
Ngày còn nhỏ, tôi không thích công viên. Nơi ấy có quá nhiều thành phần đáng sợ, từ những thanh niên nghiện ngập, những kẻ bắt nạt, những cặp tình nhân vào bụi để tình tự. Nhưng chớp mắt một cái, tôi thấy Tao Đàn như vừa bừng dậy sau một cuộc tái sinh. Những bức tượng như đẹp hơn theo thời gian. Vừa chia tay Đinh Bộ Lĩnh cờ lau tập trận đã tái ngộ Mohandas Gandhi, chủ nhân của cách ngôn: đời thay đổi khi ta thay đổi. Chính phủ Ấn Độ đã tặng bức tượng này cho Việt Nam, chính ngài Bộ trưởng Ngoại giao Ấn Độ, Tiến sĩ S. Jaishankar đã khánh thành “ngài Gandhi” vào ngày 17/10 năm ngoái. Có bức tượng, công viên Tao Đàn bỗng dưng… quốc tế hẳn.
Cảm giác muôn nơi như một này làm tôi nhớ Melbourne, thành phố có bốn mùa trong ngày. Ở đó, nếu bạn không thích thời tiết thì chỉ cần… chờ một chút thôi.
Ừa, một chút thôi mà Tao Đàn đã khác xa ngày tôi còn nhỏ, đẹp hơn và văn minh hơn. Chỉ có một điều bất biến. Tấm áp phích quảng cáo show Chương trình, buổi biểu diễnca nhạc với mấy cái tên đã nổi tiếng từ… thế kỷ 20 như Long Nhật, Bảo Chung, Trịnh Kim Chi… Trước tên của Long Nhật, người ta còn ghi thêm bốn chữ cái “nscn”, tức ngôi sao ca nhạc. Danh xưng này có từ thời Showbiz… chưa là showbizGiới giải trí, cái thời hàn vi vui khủng khiếp. Những người nghệ sĩ trung niên và cao niên mà tôi biết khi gặp nhau hiếm khi nói chuyện mới. Họ luôn khởi đầu với “nhớ hồi đó…”
Bình Luận