ảnh bìa bài viết Món nợ
Đã duyệt

Món nợ
Bài viết thuộc sự kiện: Sóng Bút Lạc Hồng Kỳ II – Ra Khơi

Đã hoàn thành
  • Tác giả: Kiều Trinh
  • Thể loại: Kẹo Lạc
  • Thể loại phụ: Kẹo Lạc
  • Nguồn: Khôi Văn Quán
  • Họa sĩ: Kiều Trinh nick name Nhím Lợn
  • Thiết kế bìa: Kiều Trinh nick name Nhím Lợn vẽ tay
  • Rating: Không giới hạn độ tuổi
Tổng lượt xem
Tổng số quà
5

Câu chuyện kể về Hân, một đứa trẻ ương ngạnh lười biếng, đã trải qua những gian nan, tác động để dần vượt qua chính mình, ra khỏi vùng an toàn để tìm tòi sự trưởng thành và vươn tới thành công.

# Kiều Trinh - Món nợ

Mẹ tôi mất từ hồi tôi còn bi bô tập nói. Bố cứ ở vậy nuôi tôi suốt sáu năm. Người xung quanh đều bảo tôi thật may mắn, ở cái tuổi mới ngoài ba mươi như bố, lại không có sự trợ giúp của ông bà nội ngoại vì đều đã mất cả, hiếm có người đàn ông nào chịu chấp nhận cảnh gà trống nuôi con.

 

Nhưng đến năm tôi vào lớp một thì bố đi bước nữa. Ngày bố đưa về nhà một người phụ nữ cùng cậu con riêng hơn tôi hai tuổi, tôi đã hoảng hốt khóc nức nở. Một đám cưới đơn giản được tổ chức, người phụ nữ đó chính thức thành mẹ kế của tôi.

Qua ngày hôm sau thì bác tôi đến chơi. Bác Thơm là chị họ của bố. Đó là một người đàn bà không chồng không con, khó tính và mang nặng lễ giáo phong kiến.

Thấy mẹ kế, bác kéo tôi vào lòng, bĩu môi nói bâng quơ: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”. Hai chữ “dì ghẻ” ấy xoáy sâu vào tâm chí, tôi sợ lắm, tôi nhớ đến dì ghẻ trong truyện “Tấm cám” tôi đã được nghe cô giáo kể ở lớp.

 

Mặc dù từ ngày về sống chung, mẹ kế đối xử rất tốt, rất dịu dàng với tôi, nhưng tôi nhất quyết không gọi người phụ nữ ấy là “mẹ”, tôi chỉ gọi là cô, bởi vì với tôi, từ “cô” ấy nghe vừa xa lạ vừa xa cách. Tôi còn hay hỗn với cô nữa, bố tôi cũng phiền lòng lắm, nhưng bố chỉ buồn và nhắc nhở thôi chứ chưa một lần đánh mắng tôi.

Mẹ kế không có việc làm ổn định, trước đây cô buôn bán gì đó, đã nghỉ rồi. Lấy bố tôi, cô chỉ lo hết nội trợ, nhận thêm vài việc lặt vặt mang về nhà làm. Còn với anh con riêng của cô, tôi miễn cưỡng gọi “anh Phong”. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, cao hơn tôi một cái đầu, lúc nào cũng nhẹ nhàng với tôi, giúp tôi rất nhiều việc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn rất ghét anh, bình thường nhất định không hé răng nói chuyện với anh, anh có hỏi gì thì tôi cũng toàn giả điếc hoặc nói trống không thôi.

Quà Tặng

số lượng Trà đá vỉa hè bài viết đã được tặng 1
số lượng Nước mía Không Đường bài viết đã được tặng 1
số lượng Cà phê Nhiều Đá bài viết đã được tặng 2
số lượng Cháo hành Cô Nở bài viết đã được tặng 1

  • danh hiệu Tân Thủ Văn Minh Hoài Uyên Danh hiệu Tân Thủ Văn Minh danh hiệu Tân Thủ Văn Minh đã tặng Cháo hành Cô Nở
    2024-08-24 17:48:31
  • Ống Bơ đã tặng Cà phê Nhiều Đá
    2024-08-17 23:06:25
  • Râu đã tặng Cà phê Nhiều Đá kèm lời nhắn: Bài viết rất hay, ngưỡng mộ em
    2024-08-10 22:15:23
  • Kim Ngọc đã tặng Nước mía Không Đường kèm lời nhắn: Điều tiếc nuối của mẹ kế, sự hối hận của cô con gái, lòng man mác của người đọc. Ly nước mía này vì tấm lòng cao thượng của nhân vật mẹ kế.
    2024-08-08 22:27:48
  • Cá Voi Bay đã tặng Trà đá vỉa hè
    2024-08-07 23:15:04

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
avatar tác giả Nhím Lợn
2 bài viết

Nhím Lợn

Cấp thành viên
điểm lấp lánh 30/50
1
Cấp độc giả
điểm độc giả 0/50
1
Cấp tác giả
điểm tác giả 6/50
1

"Mình là cô gái luôn có năng lượng vui vẻ tích cực và hay cười nè"