Mary vừa đi làm về, đã thấy con mèo cưng của mình nằm dài trong vũng máu, bênh cạnh đó là đứa con gái – Sally, đang nhìn chằm chằm. Cô chỉ kịp hét lớn một tiếng, run run bước tới chạm vào cái cơ thể nhỏ bé kia. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo đến gai người, cô biết nó đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
“Meo… meo…”
Mary hoảng hốt quay phắt lại, da gà cả người cô thi nhau nổi lên, không dám tin nhìn vào đứa con gái của mình. Đầu nó cúi thấp nên cô không nhìn rõ mặt, lại thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh vô cùng kỳ quái… đến mức cô không dám miêu tả. Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là âm thanh con mèo cưng của cô phát ra mỗi khi nó đau đớn!
“Meo… meo…”
Mary lắc mạnh vai con bé, quát lớn:
“Con có thôi đi ngay không hả? Con đang nói gì thế!?”
Cả cơ thể Sally giần giật, dường như lúc này cô bé mới chợt tỉnh lại, ánh mắt trong suốt nhìn về phía vũng máu, rồi vùng vằng ôm chặt lấy cô mà khóc.
“Không sao đâu, đã không sao nữa rồi…”
Mary không biết bản thân cô đang an ủi con bé, hay là đang an ủi bản thân cô. Chú mèo cưng của cô năm nay đã rất già, thời gian nó sống với cô còn lâu hơn cả thời gian mà cô sống cùng với con gái.
Cô đã luôn dành tình thương cho nó, nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Mary đẩy đứa con gái đang ôm mình ra, ánh mắt nhìn nó tràn đầy phẫn nộ:
“Mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Sally đẫm nước, nó chỉ tay lên lầu hai. Mary ngẩng đầu, trên đó chẳng có gì khác ngoài một chiếc tủ quần áo cũ. Nóc chiếc tủ đã lâu lắm rồi không ai sử dụng ấy chính là vị trí ngủ yêu thích của con mèo nhà cô.
Bình Luận