Trong căn buồng nhỏ tranh tối tranh sáng, có người đàn bà ngồi bệt trên nền đất mà ôm khư khư cái hòm nhỏ. Thị loay hoay mở khóa rồi lúi húi kiểm tra đống trang sức trong hòm. Những đầu ngón tay chạm vào trằmKhuyên tai., vào xuyếnTrang sức đeo ở cổ tay. hết sức nhẹ nhàng như sợ chúng trầy xước. Mặc kệ mồ hôi mồ kê nhễ nhại khiến vầng trán bóng nhẫy, thị vẫn kiên nhẫn nhấc lên từng món một.
Thoạt tiên, người đàn bà nhón một đôi trằm bằng vàng lóng lánh. Thị cẩn trọng đặt nó trong lòng bàn tay trắng ngần, mê mải ngắm nghía ánh vàng loe lóe ganh đua với tia nắng mỏng manh đang uể oải nằm dài trên đất. Sau đó, thị để đôi trằm vào chỗ cũ mà cầm lấy vòng tay, vòng cổ. Toàn là đồ chế tác từ vàng thật! Đánh bạn trăm năm với ông Huyện, người đàn bà ngoan ngoãn làm lẽ mọn nên ông hài lòng thí cho chút đỉnh. Duy có cây trâm cài tóc là trong vắt màu ngọc, là vật riêng của thị.
Cây trâm này thị giắt trên mái tóc đã lâu lắm, có lẽ là từ lúc thầy u nỡ bỏ thị về chầu ông bà ông vải cùng một ngày. Năm ấy thị còn độ trứng nước, chừng ba, bốn tuổi gì đó thôi. Khi đó, tóc thị vẫn là tóc trái đào, chưa đủ nhiều, đủ dày, đủ dài để cập kê, nhưng thị cố kiết quấn dải rútDây luồn vào cạp để buộc quần hoặc váy. vòng quanh đầu rồi gài vào đấy cây trâm ngọc, lại buộc thêm khăn tang và đội mấn trắng bên ngoài. Trông đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch rõ nực cười! Dải rút cứ lòng thà lòng thòng, vướng víu phát bực.
Bình Luận