LÂU ĐÀI TÌNH ÁI
Tác giả: N2
***
Lang thang giữa hành lang,
“Nghe” Grimm kể chuyện,
Từ hiện tại ta quay lại thời gian:
Có nàng công chúa nhỏ
Được sinh trong lâu đài,
Theo tháng ngày dài,
Lớn lên giữa núi rừng hoang dại,
Tại mang hình hài… xinh đẹp?!
Công chúa kia rồi cũng có hạnh phúc.
Còn ta… bơ vơ…
Và lâu đài
Vốn nên thơ,
Vẫn đứng mãi tới giờ.
Sâu tận trong Lohr chẳng mấy ai tỉnh,
Phải chăng toàn kẻ mơ?
Người say tình thẫn thờ đợi chờ,
Ta ngẩn ngơ theo vào giấc mơ:
Gương cổ bỗng phát sáng,
Chuyện xưa sang trang mới?!
Ai từ trong gương bước tới?
Khi gương còn chẳng ngự trên tường.
Tìm bóng thương
Trong tiếng du dương
Với nhịp đập trái tim.
Gương kia sao nỡ im lìm?
Giật mình
Ta tỉnh giấc,
Kẻ trong gương thân ái mở nụ cười,
Giữ chữ tình, giữa đời người,
Hoang mang một vòng, thổn thức trong lòng
Phải chăng theo dòng… vòng luân hồi?
Hóa ra,
Sau bao sóng gió,
Kẻ bên ta, kẻ ta theo… chính là ta.
P/s: Hiện nay trong Lohr vẫn còn lưu giữ “gương thần” của mụ phù thủy vốn là hoàng hậu kế trong lâu đài đó, cũng chính là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết.
Bình Luận