Tôi lạnh. Đó là cái “lạnh xương sống” thứ ba trong suốt thời gian quen em. Hơn ba năm. Không phải là lạnh của cảm mạo thông thường mà là cái lạnh của cảm giác bị bỏ rơi. Chỉ là cảm giác nhưng sao vẫn cứ có cái gì đó nao nao, không yên trong dạ. Nó thấp thỏm. Lo âu. Thế là bần thần. Ngơ ngẩn. Để rồi suýt chút nữa tôi không làm nổi bài thi Kinh tế vĩ mô, định nộp giấy trắng, nhưng rồi cũng cố làm cho xong. Chậc. Đầy ngán ngẩm.
Trở lại chuyện “cái lạnh”, bạn sẽ hỏi vì cớ gì mà tôi lạnh, phải không? Chuyện cũng không có gì. Chiều nay cô nàng của tôi đi thi, nàng mặc váy bạn ạ! Ặc. Đến chết cười mất. Mặc váy thì có cái quái gì ghê gớm đâu mà phải rùng mình, chỉ “lạnh” chừng nào nàng không mặc cái gì kìa… Ấy xin lỗi, tớ lỡ lời một tí. Kể tiếp đi. Nàng mặc váy rồi sao?
Ừ. Thì chẳng có sao, chỉ là một tí khuấy động trong tim như những gợn sóng lăn tăn của mặt hồ khi có một ai đó ném hòn sỏi xuống. Nàng chẳng bao giờ mặc váy đến giảng đường đâu, bạn ạ! Ít ra là đã hơn ba năm rồi đấy. Tại bạn không để ý đấy thôi! Chứ nàng thích “chơi” quần jeanHay còn gọi là quần bò. Xuất xứ từ các nước phương Tây. áo thun. Cái “gu” của nàng là phải bùi bụi, ngang tàng. Ngang tàng như chính tính cách của nàng.
Phải rồi! Cũng bởi cái tính ngang tàng ấy mà có lần nàng quát lại gã quản lý chỗ nàng làm thêm, rồi hậm hực bỏ đi chỉ thiếu mỗi điều “đá cho lão một đá” – như là sau này nàng tâm sự với tôi. Khiếp! Cái cô gái ấy mà ghen thì phải biết. Vâng. Nhưng cũng chính vì cái tính ấy mà tôi yêu nàng vô hạn, bạn ạ! Sẽ chẳng tìm đâu ra một cô nàng nào dám yêu tôi, một thằng vừa lùn, vừa đen, vừa xấu, lại còn thêm cái này nữa chứ… Đấy. Cái chân giả này đấy! Đố có cô nào dám bén mảng dù chỉ là bên lề trái tim tôi, bạn ạ!
Bình Luận