Tôi là người của thế hệ 9x, năm nay là đã bị liệt vào hàng U40 rồi. Chớp mắt một cái mà nửa đời người, thời gian trôi qua nhanh thật. Cũng như mọi 9x khác, bạn có lẽ sẽ được nghe tôi than thở rằng: Tết này không giống Tết xưa, cái niềm vui háo hức ngày ấy giờ đã đi đâu mất rồi?
Than thở cho giống với người ta vậy đó mà, chứ nếu tôi tự nhìn lại bản thân mình, nhìn lại gia đình mình thì tôi mới nhận ra rằng chúng tôi có hơi “hời hợt” với Tết, hời hợt với những cái gọi là truyền thống lâu đời.
Trước Tết, chúng tôi sẽ mua sắm một vài thứ, thường là bánh mứt hoặc đồ cúng ông táo, cúng đêm giao thừa. Quần áo thì ít mua mới lắm vì tôi hay có đồ do người nhà bên Mỹ gửi về, nên cũng gọi là đồ mới đồ “xịn”. Chúng tôi không có gói bánh hay canh nồi bánh vì đơn giản nhà chúng tôi không có sân và cũng không có dụng cụ để làm. Nhưng tôi nhớ mang máng là cơ quan mẹ tôi hay có hoạt động gói bánh, canh bánh nên có những ngày mẹ về rất trễ. Bù lại ở nhà sẽ có dư vài đòn bánh tét để ăn cho vui, cho có không khí với người ta.
Đêm giao thừa của chúng tôi ra sao? Thường thì chúng tôi sẽ quây quần bên cái tivi để coi chương trình cuối năm. Chúng tôi coi một phiên bản “táo quân” do đài HTV sản xuất. Lúc nhỏ thì chỉ thích nghe cái gì vui vui chứ cũng không để ý nhiều tới ý nghĩa sâu xa gì đâu. Cứ hễ bật qua mà thấy vui, thấy buồn cười thì sẽ coi vậy thôi.
Bình Luận